Chương 24

Bạch y bay bay, người trẻ tuổi cầm trường kiếm là Tống Thanh Huy, hắn đội bạch ngọc quan trên đầu, tóc đen như lụa, dáng người thẳng tắp như cây tre.

Từ khí chất đến dáng vẻ đều là cực phẩm, vẻ đẹp của hắn ta cũng rất phi thường.

Tu vi của đám hắc y bao vây xung quanh hắn ta có vẻ không thấp, nhưng đối với Tống Thanh Huy mà nói, xử lý đám người này không có gì khó khăn, chỉ là động tác của hắn ta có hơi chậm, hiển nhiên, hiện tại tình trạng cơ thể hắn ta không ổn.

Bên cạnh Tống Thanh Huy còn có một nữ tử bạch y, dung mạo kiều diễm, có thể làm cho tất cả nam tử trên đời này điên cuồng vì nàng ta, tương phản với thần thái ngây thơ trong sáng càng làm cho người khác cảm thấy quyến rũ hơn.

Đó là Vân Tô Tô.

Vì bảo vệ nàng ta nên cánh tay Tống Thanh Huy bị đâm, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ bạch y của hắn ta.

Vân Tô Tô sợ hãi hét lên: "Đại sư huynh!"

Tống Thanh Huy dùng kiếm quét sạch kẻ địch đang lao đến, bình tĩnh nói: "Ta sẽ giữ chúng lại, muội đi trước đi."

Mắt Vân Tô Tô đỏ lên, lắc đầu: "Không, ta sẽ không vứt huynh lại để đi! Chúng ta phải đi cùng nhau!"

Tình hình chiến đấu ở bên đó khốc liệt, hai người bên này lại ăn ý trốn sau gốc cây to.

Diệp Tuệ trốn sau cây đại thụ trước, thấy Tiết Phục cũng lại gần, nàng ngẩng đầu lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Tiết Phục nhận thấy ánh mắt của nàng, cũng nghi ngờ nhìn lại nàng.

Hai người bọn họ đều ăn ý thầm nghĩ: Sao ngươi lại không đi hỗ trợ?

Diệp Tuệ xấu hổ thấp giọng nói: "Công lực của ta còn chưa khôi phục, không muốn lao ra để kéo chân sau của họ."

Tiết Phục cũng đè thấp giọng: "Ta nhát gan lắm, họ nhiều người như thế làm ta thấy luống cuống."

Diệp Tuệ thật sự muốn trợn mắt.

Bên kia, trên người Tống Thanh Huy lại có thêm mấy vết thương mới, trừ việc hơi chật vật, Vân Tô Tô không bị thương gì cả, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, Tống Thanh Huy sẽ phải chết ở đây, hy vọng của Phù Vân tông bọn họ cũng không còn nữa!

Diệp Tuệ thật sự sốt ruột, nàng và Tống Thanh Huy đồng môn, tuy nàng ở đỉnh Hạo Miểu còn Tống Thanh Huy ở đỉnh Hy Nguyệt, quan hệ cũng chẳng tốt lắm nhưng mà nhìn thấy Tống Thanh Huy cứ chết đi như vậy cũng không được.

Diệp Tuệ nhìn về phía Tiết Phục: "Công tử, ta cảm thấy bên kia không chịu được lâu, thân thể Vân cô nương mỏng manh quý giá, nhỡ bị thương thì không ổn lắm."