Chương 25

Tiết Phục gật đầu: "Ừ, ngươi nói có lý."

Diệp Tuệ: "Không thì công tử..."

"Không thì mời cô nương xung phong đi trước."

Diệp Tuệ còn chưa kịp phản ứng đã bị ném ra ngoài, ném là ném thì cũng không đúng lắm, vì nàng vốn dựa vào sức mạnh từ trên trời rơi xuống sau đó lại đứng vững dưới đất.

Bỗng có người lao ra làm động tác của mọi người hơi dừng lại trong giây lát.

Tống Thanh Huy nhìn y phục hồng nhạt nhưng có khuôn mặt đầy bụi bẩn, không ta không xác định nói: "Diệp sư muội à?"

Diệp Tuêh khô khan đáp lại: "Đại sư huynh."

Là sự trợ giúp của Tống Thanh Huy!

Nhóm hắc y nhận ra điều này, lao về phía Diệp Tuệ ngay lập tức.

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Tuệ đưa túi tiền ra: "Các ngươi đừng đến đây!"

Tư thế của nàng rất giống như lấy ra món pháp bảo nào đó, nhóm hắc y vô thức lùi lại phía sau vài bước.

Khi mọi âm thanh đều biến mất, một con thiêu thân màu trắng chậm rãi bay ra ngoài, có thể nhìn thấy phấn bướm mơ hồ do con thiêu thân để lại, trừ cái này thì không còn gì khác.

Dưới cái nhìn của vạn người, con thiêu thân bay đi xa, không còn thấy bóng dáng.

Có người trong nhóm hắc y nói: "Chỉ là giả vờ thôi!"

Thân ảnh Tống Thanh Huy đi lên phía trước, chặn đòn tấn công của địch một lần nữa, khung cảnh trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

Vân Tô Tô tức giận nói với Diệp Tuệ: "Ngươi đừng có gây thêm rắc rối nữa!"

Diệp Tuệ nghiêng người tránh khỏi trường đao, nàng nhìn chằm chằm hướng cây một cách hung dữ.

Nơi đó có một thiếu niên mặc thanh y đang đứng, lông mi hắn chớp chớp, đôi mắt tươi cười hơi cong, còn có tâm trạng tốt há miệng ra.

Vì cách nhau quá xa nên Diệp Tuệ không nghe rõ hắn nói gì.

Chỉ trong nháy mắt nàng bùng nổ, ném túi tiền trong tay về phía hắn: "Tiết Phục, ngươi là tên biếи ŧɦái, đồ lừa đảo! Ngươi đi chết đi!"

Tiết Phục giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy túi tiền màu hồng nhạt.

Nghe thấy cái tên Diệp Tuệ gọi, Vân Tô Tô cũng nhìn qua, nàng ta vừa mừng vừa sợ: "Tiết Phục!"

Cuối cùng Tiết Phục cũng bước ra dưới bóng cây.

Diệp Tuệ đang mắng tên biếи ŧɦái này hàng trăm ngàn lần trong lòng, Vân Tô Tô vừa gọi hắn, hắn đã đi ra, ngược lại, nàng bị hắn ném ra ngoài, đối xử khác biệt như thế này đúng là chơi đùa với tấm lòng của người khác!

Cũng trong khoảnh khắc Tiết Phục đi ra, cát và đá bay lên, mặt đất rung chuyển, xuất hiện các vết nứt, những người không né kịp liên tục rơi xuống vết nứt.