Chương 5

Mái tóc bù xù, khuôn mặt đầy bụi bẩn, cả cơ thể chật vật, nàng là một đại tiểu thư xinh đẹp của Tu tiên giới mà lại bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra dung mạo ban đầu.

So sánh với thiếu niên mặc y phục màu xanh lá sạch sẽ này thì họ như hai thái cực.

Diệp Tuệ khóc không ra nước mắt, nhưng trong đầu lại quay vòng, cuối cùng chỉ có thể nhịn ra được một câu: "Ngươi dẫn ta đi khỏi nơi này rồi ta sẽ nói cho ngươi Vân Tô Tô đang ở đâu."

Hắn chớp mắt: "Đây là một cuộc giao dịch à?"

Diệp Tuệ gật đầu: "Là một cuộc giao dịch."

Hắn lấy cuốn sách nhỏ ra, cũng không biết nhìn thấy gì, hắn cất cuốn sách đi, dùng hai tay nâng cằm lên, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Được, ta giao dịch với ngươi."

Diệp Tuệ nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó hắn cười nói: "Chờ đến khi giao dịch xong, ta có thể danh chính ngôn thuận gϊếŧ ngươi."

Diệp Tuệ: "... Ngươi nói cái gì cơ?"

Mặt hắn đầy sự vô tội: "Vì phòng ngừa nội dung giao dịch bị những người khác, nếu không phải ngươi gϊếŧ ta thì ta gϊếŧ ngươi, điều này không bình thường à?"

Bình thường chỗ nào chứ!!!

Có lẽ ông trời thích chơi đùa với con người nên ông không để Diệp Tuệ thức tỉnh ký ức về việc xuyên sách khi còn nhỏ mà ngược lại cho đến hiện tại mới làm nàng nhớ ra sự thật hoang đường này.

Tiết Phục.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Diệp Tuệ đã đoán được thân phận của hắn, nguyên văn nói rằng thiếu niên tên là Tiết Phục này được Vân Tô Tô phát hiện trong một khu rừng.

Dường như thiếu niên đang ngủ, khi mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Vân Tô Tô, hắn đã quên hết tất cả, chỉ nhớ mỗi tên của mình, tâm tính đơn thuần trong sáng như trẻ con.

Vân Tô Tô cảm thấy hắn dễ bị người xấu lừa lọc nên nàng ta chỉ có thể dẫn hắn theo.

Chỉ là sau đó Vân Tô Tô gặp lão đại của Yêu giới, xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, nàng ta và Tiết Phục bị chia cắt, vì thế hiện tại Tiết Phục đang tìm kiếm Vân Tô Tô khắp nơi.

Nếu có thể, Diệp Tuệ tình nguyện gặp từng nam nhân trong hậu cung của nữ chính chứ nàng tuyệt đối không muốn gặp hắn.

Bởi vì thoạt nhìn thiếu niên này có vẻ phúc hậu và vô hại nhưng thật ra lại là một kẻ điên không hề có tam quan hay nhân tính.

Diệp Tuệ cố gắng nỗ lực hơn: "Nếu không chúng ta tâm sự lại chuyện dao dịch đi?"

Tiết Phục ôm mặt, ngây thơ hỏi: "Ngươi định nuốt lời à?"

Diệp Tuệ: "Nếu thế thì đây cũng coi như là nuốt lời..."