Chương 6

Tiết Phục nhìn chằm chằm người đang quỳ rạp dưới đất một lúc lâu, hắn nghiêng đầu, trông có hơi ngốc nghếch, cũng có hơi ngây thơ: "Thì ta sẽ rút lưỡi ngươi, máu sẽ lấp kín cổ họng ngươi trong nháy mắt, lúc đó ngươi sẽ hít thở không thông, mùi máu tươi ở đây sẽ xâm chiếm mọi giác quan của ngươi, như vậy thì sẽ chẳng nuốt được bất kỳ thứ gì cả."

Cái này chắc chắn là uy hϊếp!

Diệp Tuệ miễn cưỡng cười hai tiếng: "Ngươi nói chuyện hài hước và thú vị thật chứ, miêu tả quá trình kỹ càng tỉ mỉ như thể ngươi thật sự từng trải qua những điều như thế."

Ai ngờ Tiết Phục lại chần chừ, đáy mắt sạch sẽ của hắn có hơi mờ mịt: "Ta không nhớ gì cả."

Hắn quên mất rất nhiều chuyện nhưng vẫn còn nhớ phải gϊếŧ người như thế nào.

Da đầu Diệp Tuệ tê dại, trong tình huống vừa rồi nàng còn có dũng khí để dùng hết sức phản kháng, chỉ là hiện tại, khi đối mặt với thiếu niên này, nàng còn chẳng dám cử động một chút nào.

Trong mắt Tiết Phục có ý cười: "Cho nên ngươi muốn nuốt lời à?"

Diệp Tuệ gian nan nói: "Ta nghĩ có lẽ ngươi hiểu lầm rồi."

Hắn khó hiểu: "Ta hiểu lầm rồi á?"

"Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi." Diệp Tuệ cảm thấy nằm sấp ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn rất mệt, nàng cố hết sức ngồi dậy từ dưới đất, tựa lưng vào mặt tường lạnh lẽo, còn kéo góc váy của mình để không dính vào vết máu dưới đất.

Thân là đại tiểu thư Phù Vân tông, thực lực của nàng chẳng ra gì, nhưng để giữ gìn hình tượng của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua trong việc này.

Đáng tiếc tình hình hiện tại thực sự quá tệ, trừ việc nàng có thể miễn cưỡng để bản thân ngồi yên một tí thì cũng không thể làm cái gì khác.

Diệp Tuệ thở ra một hơi, thổi bay lọn tóc đang rũ xuống che khuất đôi mắt, bình tĩnh nói: "Ta hỏi ngươi, lúc nãy khi người đó muốn bắt nạt ta, có phải ngươi đã cứu ta không?"

Tiết Phục cúi đầu như đang hồi tưởng lại, Diệp Tuệ có thể nhìn thấy lông mi của hắn đang nhướng lên, như một chiếc quạt lông đã rung rung nhẹ nhàng.

Một lát sau, hắn ngước mắt lên hỏi: "Lúc nãy hắn ta bắt nạt ngươi à?"

Diệp Tuệ cảm thấy cổ họng nghẹn lại: "Nếu lúc nãy hắn ta không bắt nạt ta thì hắn ta làm gì thế?"

"Chơi trò chơi."

Diệp Tuệ: "Có ai chơi trò chơi như vậy à?"

Tiết Phục: "Ta đã từng thấy một nam một nữ chơi trò chơi giống như các ngươi."

Diệp Tuệ: "Ngươi thấy ở đâu?"

Hắn nói: "Bên ngoài ngôi miếu hoang, vị cô nương đó còn mời ta chơi cùng họ nữa."

"... Vậy ngươi có chơi cùng họ không?"

Hắn gật đầu: "Chơi chứ."

Diệp Tuệ: "..."

"Chỉ là khi ta học dáng vẻ của nam nhân đó, bóp cổ họ thì họ lại không cho ta chơi nữa."

Diệp Tuệ: "..."