Chương 8

Diệp Tuệ hỏi: "Tông chủ đương nhiệm của Phù Vân tông, Huyền Ngọc tiên quân, ngươi từng nghe đến chưa?"

Hắn hứng thú nói: "Từng nghe thấy."

Nam nữ già trẻ ở ven đường, người kể chuyện trong quán trà đều thích nói về câu chuyện của Huyền Ngọc tiên quân.

Nghe nói 500 năm trước, Huyền Ngọc tiên quân chỉ dùng một kiếm đã mở ra Quy Khư chi cảnh, cứu rất nhiều đệ tử môn phái bị nhốt trong đó ra, một kiếm đó cũng có thể dẹp yên được ma thành, ngăn chặn ý đồ xâm lấn Nhân giới của Ma tộc.

Nàng nhắc đến Huyền Ngọc tiên quân bởi vì danh tiếng của ông ấy lớn nhất.

Diệp Tuệ nghiêm túc nói: "Huyền Ngọc tiên quân đã già rồi, thời đại của ông ấy đã qua, nhưng ngươi vẫn còn trẻ, ta tin rằng thành tựu mà ngươi có thể đạt được chắc chắn sẽ nhiều hơn cả ông ấy!"

Dường như Tiết Phục có hơi lâng lâng, hắn cong khoé mắt, mỉm cười nói: "Không phải ngươi đang dỗ ta đấy chứ?"

"Tất nhiên là không rồi! Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể cược, cược rằng nhân vật vang dội nhất của tam giới trong tương lai chính là ngươi." Diệp Tuệ cũng hưng phấn: "Vì chứng kiến ngày đó, ta chắc chắn sẽ sống thật tốt, nếu có thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình công thành danh toại, lúc đó ta chết cũng không hối tiếc!"

Đôi tay Tiết Phục ôm khuôn mặt sạch sẽ, ngước đôi mắt cũng nhiễm vài phần khí chất thiếu niên lên, đôi mắt đen đó của hắn rất sáng, như lấp lánh bởi những vì sao: "Ngươi nói hay quá."

Diệp Tuệ định duỗi chân đá người kia một lần nữa.

Nhưng chỉ trong giây phút tiếp theo, cơ thể đầy máu chỉ còn một hơi thở bên cạnh nổ tung với những tia máu giống như pháo hoa.

Diệp Tuệ muốn tránh cũng chẳng tránh được, người nàng bị bắn đầy máu.

Mà dường như trên người thiếu niên đó như có rào cản vô hình, những tia máu đó không hề bắn lên người hắn.

Hắn cười rạng rỡ trong màu máu: "Nói hay lắm, chờ ta vang danh khắp thiên hạ thì ngươi chết cũng không hối tiếc."

Giọng điệu nhẹ nhàng này tựa như lời hứa của một đứa trẻ không ngoéo tay.

Diệp Tuệ vô cảm lau máu trên mặt đi, đáy lòng nàng lại cười ha ha.

Còn phải chờ xem hắn còn có thể sống sót trong sự bao vây của mấy tên đực rựa nam một, nam hai, nam ba hay không đã!

Nếu có thể, Diệp Tuệ thật sự muốn thọc cái tên biếи ŧɦái này một kiếm nhưng tiếc là hiện tại nàng không làm được!

Nàng không chỉ không làm được mà còn phải vẫy đuôi lấy lòng!

Tiết Phục thuận tay nhặt một cọng rơm từ dưới đất lên, hắn chọc vào mặt cô nương đang ngồi trong góc: "Không phải ngươi đưa ta đi tìm người à? Ngươi đứng dậy dẫn đường đi nhanh lên."