Chương 9

Trông hắn như đang chọc chó.

Diệp Tuệ cố gắng chịu đựng: "Công tử, ta bị hạ dược, cả cơ thể không có tí sức lực nào, xin hãy cho ta được nghỉ ngơi một lát."

Một tay Tiết Phục chống cằm, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên dường như hắn nghĩ đến một cách hay, cái tay vẫn còn cầm rơm chọc nàng, hắn cười tủm tỉm nói: "Vậy cơ thể của ngươi cứ ở lại đây nghỉn ngơi cho tốt đi, dù sao đầu của ngươi cũng đã ghi nhớ rồi, ta mang đầu của ngươi đi là được."

Hắn đúng là một người thông minh.

Diệp Tuệ gượng cười nói: "Công tử là ân nhân cứu mạng của ta, chuyện ngài muốn tìm người là chuyện quan trọng, đương nhiên không thể chậm chạp, cho dù ta bị hạ dược thì sao chứ, cho dù hai chân của ta có bị tàn tật..."

Ánh mắt của hắn dừng lại trên đùi của nàng.

Diệp Tuệ vội vàng sửa lời: "Cho dù hai chân ta không còn tí sức lực nào thì cũng phải cố gắng nhấc hai chân này lên giúp ân nhân tìm được người!"

Hắn thu ánh mắt lại, dường như cảm thấy không thú vị.

Thế nhưng Diệp Tuệ có một trực giác vô cùng mãnh liệt rằng, nếu nàng nói câu "hai chân tàn tật" thì chắc có lẽ hắn sẽ thử biến nàng thành người có hai chân tàn tật thật.

Rốt cuộc nàng không phải nữ chính, gặp rắc rối thì cũng chẳng có chàng trai đẹp trai nào mặc bạch y đến cứu nàng, hiện tại vất vả lắm mới có thể bảo vệ bản thân khỏi một tên bỉ ổi nhưng kết quả lại gặp phải một tên điên nhỏ.

Mới thoát khỏi miệng hổ lại phải vào hiểm cảnh, nàng đúng là may mắn quá rồi.

Diệp Tuệ là một người có tính cách đại tiểu thư, nhưng nàng có một điều tốt, đó chính là nàng trân trọng mạng sống của bản thân.

Nàng cắn răng bám tường chậm rãi đứng dậy, nếu không phải trong xương cốt có khát vọng sống sót thì nàng thật sự không thể đứng dậy được nữa.

Diệp Tuệ nhìn về người đang ngồi xổm dưới đất: "Công tử không đi à?"

Tiết Phục ngước mắt lên, đôi mắt đen sạch sẽ trong veo, ánh mắt sáng lên lộ ra vẻ ngây thơ: "Chân ta bị tê rồi."

Diệp Tuệ: "..."

Nàng trúng thuốc, muốn nghỉ ngơi một tí cũng không được, tựa như không thể chờ nổi phải đi tìm Vân Tô Tô ngay lập tức, chỉ là chân hắn bị tê thì có thể nghỉ ngơi ở đây một thời gian khá lâu, giống như việc tìm Vân Tô Tô đã trở thành chuyện không quan trọng.

Xét thấy giá trị vũ lực không thể coi thường của thằng nhãi này, Diệp Tuệ chỉ có thể nhịn xuống.

Qua một lúc lâu sau, hai người mới một trước một sau đi ra khỏi phòng giam.