Chương 80: Ông đây đi không thay tên, ngồi không đổi họ.

“Bây giờ ta đã đạt tới Kham Ly cảnh rồi, muốn gϊếŧ mấy tên tu sĩ cấp thấp kia thì chỉ cần một ý nghĩ là đủ để nổ tung cả linh hồn của bọn họ rồi, thậm chí cũng không cần phải bố trí Tụ Hồn Trận nữa. Tiện lợi biết bao.”

Lục Tiêu Nhiên vừa than thở vừa dùng thần thức phân tích trận pháp.

“Thánh giai hạ phẩm thì vẫn chỉ là thánh giai hạ phẩm, không thể đánh đồng nó với thánh giai.”

Trong một cái chớp mắt đó, thần thức hắn đã phân tích hoàn toàn trận pháp, đồng thời kích hoạt nó. Bên trên nó hiện ra một trận pháp rất nhỏ, chỉ cỡ một bàn tay nhưng lại lộ ra một sức mạnh không thể xem nhẹ.

“Không tệ. Trận pháp này coi như là ở thánh giai trung phẩm nhưng lại bị cô đặc trong một cái trận pháp nhỏ. Xem ra người tạo ra trận pháp này rất không tầm thường.”

Các loại trận pháp này, cấp bậc càng lớn thì uy lực càng mạnh. Nhưng mà uy lực của nó rốt cuộc mạnh đến thế nào thì phải dựa vào trình độ của pháp sư trận pháp.

Ví dụ như cùng một trận pháp, trình độ điêu khắc trận văn càng cao thì chứng tỏ trình độ của pháp sư trận pháp càng cao.

Cũng như cùng loại trận văn, trận pháp càng nhỏ thì trình độ của pháp sư trận pháp càng cao, bởi vì các thao tác càng khó khăn càng cần linh hoạt hơn.

Giống như Lục Tiêu Nhiên lúc ở trận đấu, mọi người đều thống nhất độ lớn nhỏ của trận pháp, thống nhất so đấu cùng một loại trận pháp, vậy nên trận đấu đó hoàn toàn chỉ là so đấu thực lực điêu khắc trận văn mà thôi.

Còn vấn đề xuất hiện thứ hạng không đồng đều trong mỗi trận đấu thì nguyên nhân chính là do vấn đề về loại hình trận pháp.

Mặc dù cùng là pháp sư trận pháp, có người sẽ quen thuộc trận pháp Ảo ảnh, nhưng lại không có kinh nghiệm với trận pháp Phòng ngự, có người quen thuộc trận pháp Công kích, nhưng lại không biết trận pháp Trị liệu...

Trận pháp trước mắt này thì trình độ cũng không tệ, so với cái của Tiêu Bắc thì còn mạnh hơn một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu.

Cũng đã đạt tới sáu phần trình độ của Lục Tiêu Nhiên rồi.

Nhưng dù sao cũng còn kém bốn phần mới tới được trình độ của hắn.

Pháp sư trận pháp là do thiên phú mà ra, không phải cứ cố gắng là thành. So với tu võ thì pháp sư trận pháp càng yêu cầu thiên phú nhiều hơn.

Không có thiên phú thì ngươi có dùng mười ngàn năm cũng không luyện được một phần.

Lúc còn sống, Tiêu Bắc đã tu luyện tới cấp Đại Đế rồi, nhưng mà trình độ trận pháp không phải cũng mới chỉ bằng sáu phần của Lục Tiêu Nhiên thôi sao?

Trình độ trận pháp của Lục Tiêu Nhiên có thể nói là đã đạt tới cực hạn.

Nếu không ỷ vào năng lực này thì hắn cũng đã không dám một mình đi tiêu diệt Bạch Cốt ma tông.

Nói cách khác, nếu để cho Tiêu Bắc bố trí Tử Tiêu Thần Lôi Trận để diệt Bạch Cốt ma tông thì hắn cũng có thể làm được. Dù sao Tử Tiêu Thần Lôi Trận cũng là Đế giai đại trận, phát ra lực công kích có thể so với lực công kích của cấp Đại đế. Vậy nên Bạch Cốt ma tông không thể chống trụ được.

Nhưng hắn lại không thể giống như Lục Tiêu Nhiên chỉ cần bố trí một cái trận pháp Thiên giai là đã có thể áp chế Bạch Cốt ma tông. Tu vi chênh lệch là cả một cái cảnh giới lớn.

Cho dù hắn có khôi phục đến thực lực Đại đế thì hắn cũng không làm được.

Không thể đi được đến bước trước, muốn xây dựng một Tử Tiêu Thần Lôi Trận chính là si tâm vọng tưởng.

Trận pháp dưới cấp Đế giai không có khoảng thời gian tích lũy lực lượng trước đó, nếu không để linh thạch vào thì nó sẽ không phát ra linh khí, còn một khi bị linh thạch kích hoạt thì mới có thể phát ra linh khí, vậy nên nó sẽ không bị phát hiện ra.

Còn trận pháp Đế giai, một khi bắt đầu khởi động thì sẽ hấp dẫn thiên địa quy tắc, sẽ khiến người ta chú ý tới.

Nhìn trận pháp trong tay, tinh quang trong mắt lóe ra, Lục Tiêu Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới một vật.

Sau đó khóe miệng hắn bỗng nhiên nhếch lên một cách khó hiểu.

“Thử một lần đi.”

Nói xong liền làm, Lục Tiêu Nhiên lập tức bắt đầu ra tay giở trò phía trên trận pháp.

Trận pháp này nguyên bản là một cái Truyền Tống Trận. Nó có thể truyền tống lực lượng cao thủ của Ma Môn đến đây, cũng có thể đưa lực lượng mà Lục Tiêu Nhiên xây dựng đến chỗ khác.

Trước tiên, Lục Tiêu Nhiên thay đổi kết cấu của trận pháp, đổi hướng truyền tống, khiến cho đầu kia không truyền đi được, nhưng đầu này vẫn có thể truyền đi.

Sau khi thay đổi kết cấu xong, Lục Tiêu Nhiên liền lấy vật liệu tại chỗ, dùng linh khí cạo ra nhiều phiến đá mỏng trên mặt đất rồi khắc toàn bộ thành một trận pháp Công kích, khảm thêm linh thạch lên đó.

Sau đó hắn dùng số linh thạch còn lại kích hoạt Truyền Tống Trận của đối phương, truyền tống toàn bộ trận pháp hắn vừa tạo xong sang bên kia.

Cùng lúc đó, trong một ngọn núi cách xa hơn mười ngàn dặm đột nhiên sáng lên một đạo trận pháp.

Nhìn thấy trận pháp sáng lên, mấy bóng hình tu vi cao đều từ trong sơn động bay ra đứng giữa không trung, vẻ mặt ai nấy đều kích động.

“Trận pháp sáng rồi! Đã đến lúc đi cứu Ma tôn đại nhân khỏi Trấn Ma tháp.”

Nhưng mà có một vị trưởng lão bỗng nhiên nhíu mày, chần chừ nói:

“Nếu ta nhớ không nhầm thì đại hội trận pháp của Huyền Võ Chân Tông chỉ vừa mới bắt đầu cách đây vài ngày. Vậy mà đã tỷ thí xong rồi, bắt đầu đúc lại đại trận của Trấn Ma Tháp rồi sao? Tốc độ này có phải là quá nhanh rồi hay không?”

Một trưởng lão khác lại nói:

“Có lẽ là do bọn họ kết thúc sớm chăng? Có thể là do Ma tôn đại nhân phá Trấn Ma Tháp khiến cho bọn họ không thể không bắt đầu đúc đại trận cũng không biết chừng.”

“Hoặc là có thể đại hội trận pháp còn chưa kết thúc nhưng người của chúng ta đã tới Trấn Ma Tháp, đã đưa trận pháp lên trên Trấn Ma Tháp rồi.”

“Đừng chần chừ nữa, chúng ta không có nhiều cơ hội để cứu Ma tôn đại nhân, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Chúng ta đi mở trận pháp, phóng thích tà khí ra.”

“Được!”

Nhưng mà...

Mọi người vừa mở Truyền Tống Trận ra thì vô số phiến đá từ trong trận pháp mạnh mẽ phun ra.

“Cái gì vậy?”

Mọi người đều ngơ ngác. Nhưng mà khi bọn họ vừa nhìn những phiến đá phía trên trận pháp thì sắc mặt tái nhợt.

“Không ổn rồi! Toàn bộ đều là trận pháp Công kích, mọi người mau tránh ra!”

Đáng tiếc là bọn họ vẫn chậm một bước. Một giây sau cả sơn cốc đều bị hào quang thắp sáng, tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cho chim thú bay tán loạn, cả tòa núi rung động không ngừng, liên tiếp sạt lở.

Cả ngọn núi giống như vừa trải qua ngày tận thế.

Hết chương 80.