Chương 90: Thì ra, ngươi muốn tán tỉnh ta?

Trần Tông chủ im lặng một lát rồi lập tức nói:

“Đại trưởng lão, lẽ nào ngươi muốn để Tiêu Nhiên làm Tông chủ của Thiên Ma tông chúng ta?”

“Không sai, ta đang có ý này.”

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó phân tích cho hắn:

“Tuy rằng tu vi của Tiêu Nhiên còn yếu, nhưng đó là do hắn vẫn còn trẻ, hơn nữa mọi người đều rõ như ban ngày trình độ trận pháp của hắn. Hơn nữa, bây giờ hắn và Thánh nữ của Huyền Võ Chân tông là bạn tốt, có mối quan hệ này, để hắn làm Tông chủ cũng xem như không làm tổn hại đến danh tiếng của Thiên Ma tông chúng ta.”

“Còn về tông chủ, không bằng ngươi làm một trưởng lão Thái Thượng, chuyên tâm tu luyện.”

Ánh mắt của Tông chủ lộ ra vẻ giãy giụa.

“Nhưng ta mới hơn một trăm tuổi, còn đang trong giai đoạn sung sức, bây giờ phải thoái vị sao?”

“Điều đó không quan trọng, nhưng ta cảm thấy nếu như vì lý do thân phận mà đứa trẻ Tiêu Nhiên này không thể tiến xa hơn một bước với Thánh nữ của Huyền Võ Chân tông, thì quá đáng tiếc rồi.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tông chủ thay đổi, lập tức nghiêm túc nói:

“Sau khi ta quay về, lập tức từ chức vị Tông chủ này, để Tiêu Nhiên trở thành Tông chủ của Thiên Ma tông chúng ta.”

Đùa gì chứ, nếu Tiêu Nhiên có thế tiến thêm một bước với Thánh nữ của Huyền Võ Chân tông, vậy thì địa vị của Thiên Ma tông sẽ được tăng lên gấp bao nhiêu lần?

Vì Thiên Ma tông, hắn còn làm Tông chủ gì nữa? Cứ thoái vị cho rồi làm trưởng lão Thái Thượng là được rồi.

Xem ra trong những năm tháng trên đời, cuối cùng hắn cũng có thể tận mắt nhìn Thiên Ma tông được quật khởi rồi!



Lục Tiêu Nhiên đi ra khỏi lều trại, đương nhiên sẽ nhìn thấy Tần Tử Mặc.

Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Thì ra là ngươi sao?”

Lục Tiêu Nhiên không thể ngờ được đối phương lại là Tần Tử Mặc.

Hắn vẫn còn chút ấn tượng về cô nương này.

Lúc trước, nàng suýt nữa chết trước cửa hang động của hắn, sau đó bị hắn vứt bỏ, mỗi lần đều được hai con gấu đen đưa về cho mình.

Cuối cùng hắn chôn nàng nhưng vẫn bị con gấu đen đào lên rồi đưa đến trước cửa hang động, cuối cùng hắn rời đi.

Không ngờ cô nương này lại xuất hiện ở đây, còn tìm đến hắn.

Tần Tử Mặc nở một nụ cười dí dỏm.

“Sao vậy? Có phải rất ngạc nhiên vì gặp được ta ở đây không?”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Thật sự hơi ngạc nhiên.”

Lúc này cách đó không xa, đã có một số người đi về phía bên này.

“Đó không phải là Thánh nữ của Huyền Võ Chân tông sao? Sao nàng lại ở đây?’

“Nàng đang nói chuyện với ai vậy?”

“Đó hình như là Lục Tiêu Nhiên của Thiên Ma tông? Trận đấu lần này hắn có thành tích khá tốt, cơ bản đứng ở hạng ba mươi.”

Lục Tiêu Nhiên khẽ cau mày, hắn không ngờ đối phương lại là Thánh nữ của Huyền Võ Chân tông, vậy thì hắn hiểu được tại sao nàng lại có thể tìm được hắn rồi.

Nhưng nữ nhân thật phiền phức mà, nàng vừa đến, người ta cũng nhìn qua đây, như vậy sẽ hắn dễ khiến hắn nổi tiếng.

“Ngươi có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, mong ngươi quay về, ta phải bắt đầu thu dọn đồ đạc, lát nữa Thiên Ma tông chúng ta phải quay về rồi.”

“A? Thiên Ma tông các ngươi rời đi nhanh như vậy sao?”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Đương nhiên, trận đấu cũng kết thúc rồi, còn không đi thì ở lại đây làm gì? Chúng ta lại không tham gia vào việc tạo dựng đại trận Phong Ma.”

Những người tham dự việc tạo dựng đại trận Phong Ma chỉ cần hai mươi người là được rồi. Đương nhiên người phụ trách chủ yếu là các trưởng lão của Huyền Võ Chân tông, bọn họ mới là chủ lực thật sự.

Nhưng nếu để một mình Huyền Võ Chân tông tạo dựng trận pháp là một chuyện hết sức nguy hiểm, nếu như khiến Ma Môn điều khiển được một vị trưởng lão của Huyền Võ Chân tông thì có khả năng sẽ phá hủy toàn bộ pháp trận, thả Ma Tôn ra.

Vì vậy phải tập hợp những trận pháp sư ưu tú từ những tông môn khác, kết hợp những trận pháp khác nhau, giống như đang thiết lập thêm một mật mã vậy.

Cho dù Tiêu Bắc đứng hạng nhất đã rời khỏi Huyền Võ Chân tông, nhưng Lục Tiêu Nhiêu chắc chắn vẫn không tham dự được, dù sao hắn chỉ là người đứng ở hạng ba mươi hai mà thôi.

Tần Tử Mặc có hơi hoảng hốt, không biết tại sao Lục Tiêu Nhiên muốn đi, nàng cảm thấy tim mình đột nhiên có hơi mất mát.

Sau khi nhìn Lục Tiêu Nhiên, nàng cắn môi. nói:

“Lục trưởng lão, ta có thể ở riêng với ngươi một lát không?”

“Không cần thiết đâu? Hai chúng ta không thân thiết lắm, hơn nữa còn là cô nam quả nữ nữa.”

“Không lâu đâu, chỉ một lát thôi.”

Giọng nói của Tần Tử Mặc có vẻ cầu xin khiến Lục Tiêu Nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng trong chốc lát, hắn không biết Tần Tử Mặc sẽ nổi điên gì.

Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh càng ngày càng nhiều, Lục tiêu Nhiên thật sự sợ những người này sẽ tung tin đồn nhảm nhí, hủy hoại thanh danh của hắn chỉ đành gật đầu đồng ý.

“Vậy được rồi, chỉ một lát thôi, một lát nữa ta còn phải quay về thu dọn đồ đạc.”

Nói xong, Lục Tiêu Nhiên khẽ đạp chân, cả cơ thể bay lên cao, nhanh chóng rời đi, bay về hướng một đỉnh núi của Huyền Võ Chân tông.

Tần Tử Mặc vui mừng, vội vàng đi theo.

Hai người nhanh chóng bay đến dãy núi gần đó.

“Ngươi có gì thì mau nói đi, ta không có nhiều thời gian đâu.”

Lục Tiêu Nhiên nói thẳng, Tần Tử Mặc hít sâu một hơi sau đó vươn tay về phía hắn nói:

“Tần Tử Mặc cảm ơn Lục trưởng lão, trước đó đã cứu giúp Tử Mặc, hơn nữa không rời không bỏ chăm sóc Tử Mặc cả một tháng.”

“Hả?”

Lục Tiêu Nhiên sững sờ, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Hết chương 90.