Chương 99: Năm năm rồi, cuối cùng ta đã trở về (2)

“Tu vi thật là mạnh! Không ổn, tu vi của hắn quá cao, chúng ta không phải là đối thủ, mau rút lui!”

Vân Ly Ca lạnh lùng cười một tiếng.

“Bây giờ muốn chạy, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”

Lời còn chưa dứt, ánh đao đã rơi.

Ầm!

Một đao rơi xuống, giống như sao băng quét qua mặt đất, có uy lực vô tận.

Nền đá xanh dày hai mét đó của Giang Thành bị kẻ sống sờ sờ xé rách ra, tạo thành một cái rãnh to lớn dài hơn hai trăm mét!

Những gì ở dưới ánh đao, trực tiếp bị thanh đao ngang tàng đó nghiền thành bột phấn.

Bên ngoài ánh đao, cho dù là không bị ánh đao trực tiếp đánh trúng, cũng bị gió mạnh đánh trúng, toàn bộ đều bay ngược ra hai bên, nhẹ thì xương cốt đứt gãy, nặng thì hôn mê tại chỗ, trọng thương sắp chết.

Cái thủ đoạn kinh khủng đến cực điểm này, trực tiếp làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt, càng làm cho bọn họ hoảng sợ và tuyệt vọng tới cực điểm.

Bọn họ có thế nào cũng không ngờ rằng, người thần bí này, ra tay chính là sát chiêu, hơn nữa uy lực còn mạnh mẽ như thế, một chiêu thì đã phá hủy nhiều người bọn họ như vậy!

Gϊếŧ chết một nửa, trọng thương một nửa!

Thủ đoạn này, e là chỉ có Tiêu đại sư mới có thể đấu lại được?

Cũng ngay tại khoảnh khắc Vân Ly Ca ra tay đó, một bóng người xinh đẹp, cũng mang theo một đội nhân mã, đi tới nơi này.

Nhìn thấy chiêu này của Vân Ly Ca, trong lòng hồi hộp, sắc mặt lập tức trắng bệch như sáp.

Nhưng mà, mặc dù là như vậy, nàng vẫn khẽ cắn môi hạ xuống.

Nhưng nàng không ra tay giống như những người khác, chỉ chắp tay nói:

“Tiền bối, vãn bối chính là con gái của thành chủ Giang Thành, Giang Lạc Vũ, cũng là vị hôn thê của Tiêu Bắc. Vãn bối cả gan xin hỏi, Tiêu gia, rốt cuộc là trêu chọc tiền bối như thế nào, đến mức tiền bối tức giận như vậy, lại muốn diệt cả nhà Tiêu gia?”

Vân Ly Ca quay đầu, nhìn người đã từng là vị hôn thê này, trong ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nếu như không phải sự xuất hiện của Tiêu Bắc, có lẽ năm nay nàng sắp thành hôn với mình rồi đúng không?

Nhưng mà, cũng cảm ơn sự xuất hiện của Tiêu Bắc.

Nếu như không phải Tiêu Bắc, hắn làm sao có thể biết được Giang Lạc Vũ đê tiện như thế nào chứ?

“Ngươi không cần biết.”

Ánh mắt Vân Ly Ca lạnh như băng, hiện tại hắn chỉ muốn gϊếŧ tên Tiêu Bắc khốn khϊếp không biết trời cao đất dày kia để báo thù cho người nhà.

Giang Lạc Vũ nghiến răng, vì có khẩu trang thay đổi giọng nói do Lục Tiêu Nhiên chế tạo nên nàng không hề nhận ra đây là giọng của Vân Ly Ca.

“Tiền bối, dù Tiêu gia có đắc tội gì với ngươi, phủ thành chủ của Giang Thành đều chấp nhận bồi thường. Ta chỉ mong ngươi khoan dung độ lượng bỏ qua cho người của Tiêu gia.”

Lúc này trong lòng Vân Ly Ca chỉ cảm thấy khinh bỉ.

Trước kia nàng có thể lừa gạt hắn, nhưng hiện tại thì không.

Chẳng qua là nàng đang muốn kéo dài thời gian đợi Tiêu Bắc trở về để xoay chuyển tình thế.

Sư tôn đã nói với hắn điều này từ trước.

“Nếu ngươi rảnh rỗi đến nỗi có thể lải nhải cầu xin cho Tiêu gia, chi bằng hãy lo cho bản thân trước đi.”

Vân Ly Ca cười mỉa mai, đạp một bước lao thẳng đến chỗ Giang Lạc Vũ.

Giang Lạc Vũ sợ hãi, võ giả của phủ thành chủ cũng lập tới bảo vệ nàng.

“Dừng tay, không được làm hại đại tiểu thư của bọn ta.”

“Cút!”

Vân Ly Ca không nói lời nào, vận Hỗn Nguyên Đế Kinh đánh ra một quyền dài như một con rồng, đánh nát hơn một trăm mét nhà cửa trước mặt, toàn bộ võ giả của thành chủ phủ đều bị hắn đánh đến phun máu, bay đi rồi bất tỉnh.

Đúng lúc Vân Ly Ca định tiến lên bắt lấy Giang Lạc Vũ thì bỗng nhiên một luồng khí thế mãnh liệt bùng lên phía sau nàng.

Mà tu vi của người này sánh ngang với Sơn Hải cảnh Nhị Trọng.

“Tiền bối tu vi tuy rằng cường đại, nhưng chỗ này là Giang Thành Đại Chu, tiền bối tại chỗ này làm điều không phải, tùy ý gϊếŧ người, còn muốn thương tổn hại tiểu nữ, không sợ vãn bối làm một giấy đơn kiện bẩm báo Hoàng Thành Đại Chu?”

“Tuy rằng tu vi của tiền bối rất mạnh, nhưng chỗ này là Giang Thành của Đại Chu, tiền bối lại muốn làm càn, tùy ý gϊếŧ người ức hϊếp nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ ta kiện cáo với Hoàng thành hay sao?”

Giang Lạc Vũ mừng rỡ.

“Phụ thân.”

Nhưng tiếc rằng nàng không vui được lâu.

Bởi vì Giang Thành chủ vừa xuất hiện còn chưa đi tới chỗ hai người họ, đã bị một bóng người từ Tiêu phủ bay ra đánh một chưởng bay lên dính chặt trên vách tường.

Rầm!

“Phụ thân!”

Giang Lạc Vũ vô cùng kinh hãi, nhưng chưa kịp đi tới đã bị Vân Ly Ca kẹp cổ dễ như trở bàn tay, nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.

Phương Thiên Nguyên thu nắm đấm thổi phù một hơi, liếc Giang Thành chủ với ánh mắt khinh thường.

“Ngươi chỉ là một thành chủ bé nhỏ, mà cũng dám uy hϊếp đại sư của ta... uy hϊếp số một à, muốn chết sao!”

Sau đó, Cơ Vô Hà cũng từ Tiêu phủ bay ra.

“Số một, chúng ta đã diệt toàn bộ người của Tiêu gia, già trẻ gái trai đều không để sót một ai.”

Vân Ly Ca gật đầu, sau đó điểm một dấu trên người Giang Lạc Vũ rồi thả nàng xuống đất.

Tiếp đến, hắn hít sâu một hơi, triệu hồi Táng Long Thương, dùng hết sức lực thi triển Hỗn Nguyên Đế Kinh, dồn nén toàn bộ năng lượng luyện Thần cảnh Nhất Trọng của bản thân đánh vào Tiêu phủ một cách hung bạo.

Nơi này đã từng là nhà của hắn.

Nhưng bây giờ Chi Thủy Phong mới là nhà của hắn!

Hắn không muốn Tiêu phủ còn tồn tại, vì vậy, chỉ còn cách gϊếŧ toàn bộ Tiêu phủ mới khiến hắn yên tâm.

Hắn đã học được điều này từ sư tôn.

Cẩn thận một chút mới không có chuyện xấu xảy ra.

Khi tất cả đã xong xuôi, hắn liếc Giang Thành chủ, lạnh lùng nói:

“Bảo đám thuộc hạ của ngươi đi nói với Tiêu Bắc ta chờ hắn ở bờ sông. Ngươi không cần phải giở trò bẩn thỉu gì, ta đã điểm một đạo giam cầm trên người của nàng, linh khí của ta sẽ không ngừng phá hủy kinh mạch của nàng, không những khiến nàng đau khổ, còn sẽ ăn mòn mạng sống của nàng, chỉ còn sống được nhiều nhất là ba ngày, ngươi tự giác làm xong chuyện đi.”

Vân Ly Ca nói xong liền rời đi.

Giang Thành chủ lập tức giãy giụa đi đến bên con gái.

“Lạc Vũ, ngươi sao rồi?”

“Khụ khụ…”

Giang Lạc Vũ ho khan dữ dội hai tiếng, nói:

“Phụ thân, ta lạnh quá, khắp người đều đau đớn.”

Giang Thành chủ siết chặt nắm đấm.

“Ngươi yên tâm, phụ thân lập tức phát người đi tìm Tiêu Bắc, hắn nhất định sẽ cứu được ngươi.”



Hết chương 99.