Chương 58: Ta là Lục hoàng tử nước Đại Viêm, Thẩm Ngạo (1)

Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Thiên nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tống chưởng quầy.

Cho đến khi hắn thấy quầng sáng trên đầu Tống chưởng quầy vốn là màu xanh nhạt, đột nhiên tăng mạnh thành xanh biếc.

Màu xanh biếc đậm đặc, mãnh liệt và tràn đầy sức sống!

Lúc này, Thẩm Thiên mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nếu quầng sáng của Tống chưởng quầy tăng lên thì Thẩm Thiên cũng an lòng.

Bằng không hắn cứ luôn lo lắng cho kế hoạch tẩy trắng lớn của mình.

Ngẫm lại thì do Tống chưởng quầy đã nói cây chuỳ này trị giá 10 nghìn linh thạch.

Bản điện hạ đưa cho ông ta tất cả 10 nghìn viên linh thạch, hẳn là một chút lợi ích cũng không lấy.

Nói như vậy, nếu số mệnh của ông ta không tăng lên thì không nói được.

Nghĩ tới đây Thẩm Thiên thở phào nhẹ nhõm, thu Tử Kim Chùy thu vào trong Thiên Minh giới.

Tiếp theo, hắn xoay người sang chỗ khác, bắt đầu tìm kiếm linh khoáng thích hợp cho người có duyên khác.

...

Một lát sau, một khối linh khoáng thạch đã được chọn.

Đó là một cây gậy nhỏ có đuôi màu đỏ, hai cái Lưu Tinh Chùy ở đầu cây, hẳn là binh khí thuộc về kỳ môn.

Được Tống chưởng quầy giám định thuộc pháp khí trung phẩm, giá trị khoảng chừng 4000 viên linh thạch.

Người có duyên nhận được pháp khí này nhìn Thẩm Thiên giống như có chút luyến tiếc rối rắm.

Có điều hắn ta cuối cùng cắn răng nói: "Tiên sư, trên người ta không đủ 2000 viên linh thạch, sợ rằng không có cách nào trả thù lao mở khoáng cho ngài."

Thẩm Thiên ôn hòa nói: "Không sao, người có duyên ta không lấy một xu, ngươi có thể không đưa."

Người nọ giật mình một cái: "Không không không được, tiên sư đã phải vất vả vì chúng ta nhiều rồi, không có thù lao làm sao được."

"Này này này... Như vậy đi! Pháp khí này bán cho tiên sư với giá 400 viên linh thạch được không?"

Nói xong hắn ta nhìn Thẩm Thiên vẻ mặt mong đợi.

Nhưng sắc mặt của Thẩm Thiên lại trầm xuống: "Pháp khí trị giá 4000 lại bán cho ta với giá 400?"

Hắn nghi ngờ nhìn liếc qua Tống chưởng quầy, lại nhìn sang người có duyên này.

Hai người này sẽ không bày trận cho bản điện hạ nhảy vào hố đi!

Ngay cả cây Tử Kim Chùy lấp lánh vàng óng cũng chỉ giá trị 10 nghìn linh thạch.

Pháp khí trước mặt này nhìn qua thấp kém và có chút bẩn.

Vật phẩm bình thường không có gì lạ có thể giá trị 4000 viên linh thạch?

Nghĩ bản điện hạ là một con dê béo cái gì cũng không biết sao?

Đó là xúc phạm chỉ số thông minh của ta!

...

Việc cược thạch đã được hình thành từ rất lâu.

Thẩm Thiên cảm thấy mình không thể mạo hiểm vậy được.

Nghĩ tới đây, hắn nghĩa chính ngôn từ nói: "Hừ, lẽ nào ngươi nghĩ bần đạo sẽ vui mừng vì chiếm được tiện nghi của ngươi sao?"

"Pháp khí này là cơ duyên của ngươi thì chỉ cần lấy là được, không cần đưa thù lao cho bần đạo."

"Bần đạo cũng sẽ không tham loại tiện nghi nhỏ này, đây là sự sỉ nhục đối với bần đạo!"

Nói xong Thẩm Thiên hừ lạnh một tiếng.

Lần này, hắn bỏ đi luôn khiến cho người có duyên kia vô cùng sợ hãi.

Tại sao Tống chưởng quầy nhân cơ hội bán Tử Kim Chùy cho tiên sư thì được.

Còn ta lấy Lưu Tinh Chùy đỏ sậm này bán cho tiên sư thì không được?

Hiện tại tiên sư đến thù lao cũng không lấy, có phải giận ta hay không?

Lẽ nào ta biến chuyện tốt thành chuyện xấu, sau đó không bao giờ nhận được sự sủng ái của tiên sư nữa hay sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, người có duyên kia sợ đến mức mặt xám như tro tàn, ân hận vì đã làm sai.

...

Người có duyên Ất nhìn tình cảnh bi thảm của hắn ta, lặng lẽ lấy ra viên ngọc từ trong ngực.

Hắn ta dùng bút pháp, trên viên ngọc ghi chép nghiêm túc cái gì đó.

"Đầu tiên, đem cơ duyên lấy được chia phân nửa cho tiên sư. Hiệu quả tục duyên: Yếu kém. Trạng thái: Hiệu nghiệm."

"Thứ hai, ôm bắp đùi nói nhớ tiên sư muốn chết. Hiệu quả tục duyên: Rõ rệt. Trạng thái: Mất hiệu lực."

"Thứ ba, bán cơ duyên giá thấp cho tiên sư. Hiệu quả tục duyên: Cực kỳ rõ rệt. Trạng thái: Đã mất hiệu lực."

"Phân tích tổng hợp lại: 1, cần đánh vào tâm ý, sử dụng ý tưởng mới, thể hiện chân thành mới có hiệu quả."

"2, không thể mù quáng chạy theo xu hướng, bằng không sẽ tự nhận lấy hậu quả, làm tiên sư mất hứng."

"3, tiên sư không thích được lợi quá ít, chỉ có lợi ích lớn mới có thể đả động tiên sư."

Hoàn thành ghi chép, người có duyên Ất cẩn thận cất viên ngọc đi.

Hắn ta thở dài: "Không ngờ Tống chưởng quầy có trí thông minh cao như vậy."

"Biện pháp tốt vậy, Lưu Thái Ất ta cũng chưa nghĩ tới đâu."

"Đáng tiếc xem ra hiện tại cũng mất hiệu lực rồi."

"Haiz, tại sao trời sinh Tống còn sinh ra Ất vậy!"

Người có duyên Giáp và Hùng Mãnh đứng một bên ngưỡng mộ nhìn Lưu Thái Ất và Tống chưởng quầy.

Đây là triết gia đã từng học ở học viện tu tiên sao?

Quả nhiên từng người một đều lợi hại thật sự!

"Ất huynh, ta tin tưởng huynh sẽ mau chóng nghĩ ra được biện pháp tục cơ duyên tốt hơn!"

"Đến lúc đó huynh có việc gì muốn sai bảo, chỉ cần có thể chia ta chút phần là được!"

"Ta cũng vậy!"

...

Bên kia thấy tiên sư có vẻ mất hứng.

Người có duyên kia vội vàng bán Lưu Tinh Chùy đỏ sẫm cho Tống chưởng quầy.

Sau đó cung kính nhét 2000 viên linh thạch vào tay Thẩm Thiên.

Thật ra hắn ta vốn không định để lại linh thạch, muốn đưa tất cả cho Thẩm Thiên chuộc lỗi.

Thế nhưng Thẩm Thiên chỉ nghĩ đến chuyện tẩy trắng, làm sao có thể nhận thù lao vượt quá 5 phần?

Bởi vậy cuối cùng Thẩm Thiên cũng chỉ nhận 2000 viên linh thạch.

Chỉ vậy thôi cũng đã khiến người có duyên kia vô cùng sợ hãi.

Tiên sư cũng không chấp nhận lời xin lỗi của ta, xem ra là thật sự tức giận.

Hu hu hu, có biện pháp nào cho tiên sư nguôi giận không?

Ai có thể giúp ta một chút với!

Nóng lòng chờ đợi!

Thật là tuyệt vọng!

...

Đương nhiên không ai giải đáp vấn đề này cho hắn ta.

Mọi người đều thấy may mắn trong lòng, thật tốt khi không phải mình là người đi lên.

Nếu không, trò hối lộ trá hình này tương đương với việc đánh phải vó ngựa rồi. (1)

(1)Ý ám chỉ không nịnh bợ được mà còn bị phản tác dụng.

Chết đạo hữu chứ không chết bần đạo, xui cho người khác tốt hơn là chính mình gặp xui xẻo.

Thẩm Thiên cũng không để sự kiện này ảnh hưởng đến tâm trạng.

Hắn thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì.

Ngược lại một người rồi một người sau khi mở ra được cơ duyên.

Thẩm Thiên có thể cảm nhận rõ ràng đầu mình càng ngày càng nhẹ.

Lén lút lấy gương nhìn qua thử, quầng sáng trên đỉnh đầu đã sạch sẽ.

Sau cùng chỉ còn lại lấm tấm màu đen và khí đen vô cùng mỏng.

Hắn nắm chắc rằng bản thân có thể tẩy trắng triệt để trong tối đa là từ hai đến ba ngày.

...

Tất cả những người có duyên ở Thiên Linh Hiên đều mở ra được cơ duyên.

Tống chưởng quầy dáng vẻ tươi cười ấm áp, nhìn theo mọi người rời khỏi Thiên Linh Hiên.

Tuy mấy khối linh thạch lần này đều được mở miễn phí.

Nhưng Tống chưởng quầy không thấy lỗ vốn mà lại cảm giác mình đang kiếm lời.