Chương 17:

Nói không chừng là sách thánh hiền hiển linh, nhìn không được cảnh tượng hoang đường này nên muốn nhảy ra vả mặt bọn họ vài cái.

Husky nhìn mặt đoán ý, tranh thủ không ai để ý thì nhìn nàng phổ cập: “Vừa rồi ta không phải nói qua sao? Chấn Châu linh khí loãng, có rất ít người tu hành. Ngoại trừ người tu hành ra thì suy nghĩ của phần lớn những người còn lại đều có chút… ừm, cổ hủ.”

Nhϊếp Chiêu lại càng nhăn mày: “Bọn họ ngang ngược như vậy, Tiên giới mặc kệ sao?”

Samoyed thở dài nói: “Ỷ mạnh hϊếp yếu, sủng nam ngược nữ, đây đều là những tệ nạn tích lũy lâu ngày ở trần gian, Tiên giới đáng lý nên gánh vác trách nhiệm, thế nhưng Thần Tinh Điện hiện tại ăn trên ngồi trốc, nhìn như không thấy, Chấn Châu mới biến thành cảnh tượng như ngày hôm nay.”

Husky gật đầu phụ họa: “Không sai. Tiểu muội đừng lo lắng, ở Thái Âm Điện chúng ta, chó còn không nói chuyện như vậy.”

Nhϊếp Chiêu: “Nếu chúng ta tố cáo……”

Samoyed: “Hơn phân nửa sẽ không có kết quả. Trong mắt Đế Quân, việc của phàm nhân đều là việc nhỏ, chỉ có Tiên thí mới là đại sự. Nếu dùng việc này để tố cáo Thần Tinh Điện, chỉ sợ còn chưa đủ phân lượng.”

Nhϊếp Chiêu: “…… Thì ra là thế. Ta hiểu rồi.”

Chẳng trách Thanh Huyền thượng thần lại ngang ngược như thế, hóa ra là do hành vi súc sinh còn có bối cảnh thời đại, từ trên xuống dưới đều cảm thấy việc cường thủ hào đoạt này chẳng là gì.

… Bối cảnh thời đại khốn kiếp!

Nhϊếp Chiêu suy tư, rất nhanh đã có chủ ý, chuyển hướng nhìn Mộ Tuyết Trần thấp giọng nói:

“Ta đi cứu cô nương kia, sau đó chúng ta phân nhau hành động, tránh để cho người khác chú ý làm chậm trễ chính sự của các ngươi.”

Nàng làm việc luôn sấm rền gió cuốn, nói xong liền muốn đứng dậy, lại bị Mộ Tuyết Trần mạnh mẽ đè lại: “Đừng đi.”

Nhϊếp Chiêu mặt lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi, ta cũng không muốn gây chuyện, có điều tình cảnh của cô nương này và ta có chút tương đồng, ta suy bụng ta ra bụng người, không thể thấy chết mà không cứu.”

“Không phải.”

Mộ Tuyết Trần lắc lắc đầu, rũ mắt trầm tư trong chốc lát, cân nhắc từng câu từng chữ, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi đừng đi. Máu sẽ bắn lên người ngươi.”

Nhϊếp Chiêu: “?”

Trên đầu nàng vừa hiện ra một dấu chấm hỏi, chỉ thấy mãnh nam trầm tĩnh như núi bên cạnh - Alaska “Đông Phong” bỗng nhiên đứng lên, phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, sau đó giống như gió bão nhảy ra, nhào về phía đám hắc y hộ vệ.

Chỉ nghe hắn rống là:

“Lão tử ** các ngươi **!! Các ngươi là đám ** đồ vật!! * ngươi *!! * ngươi **!! *******!! ***********!!!”

Nhϊếp Chiêu:... Hóa ra ‘nói chuyện không dễ nghe" là ý này sao?!

Alaska to lớn kinh người, động tác này lại mang theo khí thế lôi đình vạn quân, tựa như một thanh búa lớn đập cho đám hộ vệ từng người ngã ngựa.

“Oa a?! Ngươi, ngươi là người nào!!”

“Ngươi có biết chúng ta là ai không!! Ngươi thật lớn gan —— ô oa a a a!!”

Đông Phong đại ca người cũng như tên, không nhiều lời, mắt điếc tai ngơ làm thinh hết thảy tiếng chửi bậy cùng tiếng kêu rên hết đợt này đến khác, nhấc nắm tay to bằng cái nồi, một quyền đấm bọn hắn bay xa hơn mười mét.

Nhϊếp Chiêu: “?”

… Không phải đã nói là bí mật điều tra sao?

Đây chẳng lẽ là ‘ám sát chính diện" trong truyền thuyết, chỉ cần đánh chết tất cả mọi người thì không ai biết ta đã tới đây?

Husky: “À quên nói. Thuật dịch dung này của chúng ta rất thuận tiện, hôm nay một khuôn mặt, ngày mai lại đổi sang khuôn mặt khác, thời gian đi nhà xí thôi cũng có thể đổi được ba khuôn mặt, cho dù gặp phải phiền toái gì, quay đầu đổi mặt là được, không có vấn đề gì lớn.”

Samoyed: “Thời điểm Nguyễn tiên quân dạy dỗ chúng ta đã từng nói: ‘Gặp người đáng đánh thì cứ đánh, ngàn vạn lần đừng nhẫn nhịn. Người thiếu đánh trên đời quá nhiều, có nhớ cũng nhớ không nổi, nhịn một lúc rồi sẽ quên, chẳng phải là uổng phí buông qua bọn hắn sao?’”

Nhϊếp Chiêu: “...”

Tác phong của ủy viên ban kỷ luật các ngươi hoang dã thật, không giống phong cách ở chỗ ta, có điều ta rất thích.