Chương 9:

Sắc mặt Mộ Tuyết Trần lạnh lẽo, đang định xách đao đứng dậy, lần này lại là Nhϊếp Chiêu vượt lên trước một bước, không chút do dự đẩy cửa xe ra, vứt cho hắn một bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp.

"Nguyên nhân của việc này bắt nguồn từ ta, tự nhiên sẽ do ta khắc phục hậu quả. Tiên trưởng yên tâm, ta đi một chút sẽ trở về.”

"Chờ đã. Ngươi ..."

Mộ Tuyết Trần tựa hồ trong nháy mắt nhớ tới cái gì đó, lời đang nói đột nhiên dừng lại.

Husky thắc mắc thay hắn: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Tiểu muội, trước đó ở Thần Tinh Điện truyền đến một tiếng vang, có phải là ngươi làm hay không? Ngươi trốn tới đây bằng cách nào?"

“...”

Đối với việc này, Nhϊếp Chiêu đáp lại bằng một nụ cười tiêu sái kiểu "Trên mặt ta viết đầy chữ vô địch".

Đúng như Úc Tú nói, tuy rằng nàng tu tập tiên thuật tiến triển cực nhanh, nhưng chung quy chỉ là một tiểu tiên thị vừa mới được điểm hóa, linh lực cằn cỗi, ở trước mặt thần tiên khác không chịu nổi một kích.

May mà trên tay nàng có một cái "sạc dự phòng” vô cùng lợi hại.

Nhϊếp Chiêu đứng vững, quay mặt về hướng truy binh, đưa tay vào túi gấm nhỏ xinh bên hông lấy ra hai viên minh châu rực rỡ chói mắt, tùy ý kẹp ở giữa ngón tay, giống như đang chơi hai viên bi thủy tinh không đáng giá một đồng.

Nếu Úc Tú ở đây sẽ phát hiện ra hai viên trân châu này rõ ràng là móc xuống từ cây trâm ngọc mà Thanh Huyền thượng thần tặng cho nàng.

"Chờ một chút, ngươi sẽ không..."

Thân chó Husky chấn động, trên mặt chó tràn đầy khϊếp sợ, cái đuôi chó dựng thẳng lên như bị điện giật: “Tiểu muội, ngươi biết giá trị của những linh thạch này không? Chỉ cần mang theo nó trở lại thế gian thì ngươi có thể bạo phú sau một đêm, tiêu dao khoái hoạt chẳng khác gì thần tiên nha!"

Ta biết mà, Nhϊếp Chiêu nghĩ.

Không phải tương đương với sổ đỏ của một căn nhà ở trung tâm thành phố Ma Đô sao?

Nhưng thật đáng tiếc, đồ của tra nam chỉ có thể dùng trên người tra nam, cho nên nàng cũng sẽ không thấy tiếc nuối.

Lại nói tiếp, nàng còn phải cảm tạ Thanh Huyền thượng thần.

Dù sao phất tay một cái là một căn nhà ở Ma Đô... Xin lỗi, chuyện hào sảng như vậy trước khi xuyên không nàng vẫn chưa có cơ hội được trải nghiệm.

Cho nên nàng càng phải nắm chắc cơ hội lần này ...

"Đi. Muốn hỏa táng tràng thì ta đốt cho bọn hắn chín hết luôn.”

Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu nữ khẽ động.

Sau đó, viên minh châu bị nàng coi như "sạc dự phòng" kia trong phút chốc bùng lên ngọn lửa trên đầu ngón tay, biến thành một thiên thạch có đuôi dài, ầm vang nổ tung ngay trên đầu đám người, bùng lên thành màn pháo hoa hoành tráng tràn ngập không khí lễ hội.

"Ô oa...!!"

Truy binh bất ngờ không kịp đề phòng, bị tia lửa bắn tung tóe đầy mặt.

Có khuôn mặt bị hun đến mức cháy đen, có người bị cháy mất bộ râu mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, trong khoảnh khắc viên minh châu bị đốt thành một quả cầu lửa, cả người hóa thành một ngọn đuốc cháy hừng hực, phảng phất như đang vui vẻ tiễn Nhϊếp Chiêu đi xa.

"Cái gì, có chuyện gì vậy? Đây là phép thuật gì!”

"Là linh thạch! Nàng cho nổ linh thạch!!"

"Nàng dám xem linh thạch như nhiên liệu, đây là chuyện mà người làm sao?"

"Tránh ra! Viên thứ hai đang tới... Oa!!"

...

Không thể không nói, ánh sáng của tiền tài quả nhiên vô cùng loá mắt.

Dưới năng lực tiền bạc mở đường, xe trượt tuyết thuận lợi đột phá vòng vây, xuyên thấu tinh hải mênh mông cùng tầng mây, tạm biệt Tiên giới mà ai cũng khao khát, đến nhân gian mà Nhϊếp Chiêu ngóng trông.

Nhân gian đang lúc tảng sáng, bình minh lấp ló chân trời, ném ra hàng trăm nghìn tia sáng xán lạn, phủ lên vạn vật trong thiên địa một tầng màu kì lạ.

Ráng mây rực rỡ như lửa, yên tĩnh thiêu đốt trên màn trời xanh.

Từ khi xuyên qua đến nay, đây là lần đầu tiên Nhϊếp Chiêu cảm nhận được nhiệt độ ấm áp như thế, trong lúc giật mình lại có cảm giác sống sót sau kiếp nạn.

Cho đến lúc này nàng mới xem như chân chính đào thoát khỏi l*иg giam.

“...Vì sao?”

Từ phía sau nàng, giọng nói của Mộ Tuyết Trần truyền đến.