Chương 4

15

Mấy năm trước, Vương Dịch đã muốn chiêu mộ tôi.

Nhưng tôi kiên quyết từ chối.

Anh ấy không tỏ thái độ gì, vẫy vẫy tay:

“Cô Thời, tôi biết thành công của Phó Sinh ngày hôm nay, đều nhờ có cô hỗ trợ.”

“Không sao, tôi có thể chờ cô, bất cứ khi nào cô hối hận, đều có thể tìm tôi.”

Giờ đây, tôi lại một lần nữa gọi điện cho anh ấy.

Đầu dây bên kia cười, nhả ra một làn khói thuốc:

"Hôm nay cô Thời gọi điện có việc gì vậy?"

“Chàng trai nhỏ của cô đã xin nghỉ, mấy ngày không đến làm việc rồi, sao, hai người cãi nhau à?"

“Khi nào cô định ly hôn với Phó Sinh, nhanh lên, tôi đợi để tiếp đãi đấy…”

Tôi không đáp lại lời nói đùa của anh ấy.

Chỉ khi nghe tin về Tạ Trì, tôi mới hơi sững lại.

Muốn hỏi tình hình của cậu ấy, nhưng cuối cùng, lời nói lại nghẹn ở cổ họng, nuốt ngược vào trong.

Tôi đổi giọng, hỏi:

“Ông chủ Vương.”

“Nếu tôi giao công ty của Phó Sinh cho anh, anh sẽ chia cho tôi bao nhiêu?”

16

Nửa tháng sau.

Tôi xuất viện.

Phó Sinh đích thân đến đón tôi.

Anh ta đã bán hết tất cả xe mà Lục Thiển Thiển từng ngồi.

Mua một chiếc Bentley mới tinh để đi đón tôi.

Anh ta dán một tấm thiệp màu hồng trên ghế phụ, trên đó viết:

[Ghế đặc biệt dành cho vợ yêu Tương Tư của tôi.]

Đối với điều này.

Trong lòng tôi không hề xao động, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Phó Sinh lái xe đưa tôi về trước cổng trường cũ.

Đúng lúc tan học.

Học sinh mặc đồng phục xanh trắng nối đuôi nhau đi ra.

Phó Sinh bắt đầu hồi tưởng lại:

“Vợ à, em còn nhớ lúc trước chúng ta ở cổng trường mua một xâu kẹo hồ lô chia nhau ăn không?"

“Hồi đó anh muốn em ăn nhiều hơn, nên nói dối là anh đau răng, không thể ăn nhiều.”

“À đúng rồi, em còn nhớ lần em bị trẹo chân khi chạy, anh đã cõng em từ trường đến bệnh viện không? Lúc đó rất nhiều bạn nữ trong lớp đều ghen tỵ với em.”

Tôi vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đầu tôi chỉ liên tục hồi tưởng về vài năm trước, khi Tạ Trì họp phụ huynh, tôi đóng giả thành chị của cậu ấy để đi họp thay.

Khi đó.

Có một bạn học gan dạ tiến đến trước mặt tôi, nói:

“Bạn gái của Tạ Trì thật xinh đẹp, ghen tị chết đi được.”

Mặt tôi bỗng dưng nóng bừng, lén véo eo Tạ Trì một cái.

Tôi biết.

Tạ Trì đã sớm thổ lộ với những người bạn của cậu ấy.

Cậu ấy nói.

Tôi không phải chị cậu ấy.

Tôi là người cậu ấy yêu.

...

Không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng.

Tôi giả vờ đi vệ sinh, chạy vào nhà vệ sinh công cộng, bấm một dãy số quen thuộc.

Nhưng điện thoại chỉ đổ chuông hai tiếng, sau đó bị ngắt.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Tôi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của mình trong gương.

Tôi vội lau đi những giọt lệ đọng lại trên mi mắt, ổn định lại cảm xúc, khuôn mặt vô cảm trở lại xe.

Cậu ấy…

Có phải không muốn gặp tôi nữa không?

17

Phó Sinh nói một lúc lâu, rồi mới lái xe đưa tôi đến nơi tiếp theo.

Thật ra tôi không nghe lọt tai một chữ nào.

Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn, không ngừng nói nhảm.

Giữa đường, chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng KFC.

Đó là nơi tôi và Tạ Trì gặp nhau lần đầu tiên.

Phó Sinh dừng xe bên lề đường, hỏi tôi có muốn ăn bánh trứng không.

Tôi lắc đầu.

Phó Sinh vẫn rất kiên trì:

“Trước đây em thích ăn bánh trứng nhất mà? Đợi nhé, anh sẽ xuống xe mua cho em ngay.”

Tôi kéo anh ta lại.

Không muốn để anh ta làm bẩn ký ức của tôi.

Phó Sinh thở dài, nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói:

“Vợ à, những năm qua là anh sai.”

“Tất cả là do anh không kiểm soát tốt mối quan hệ với Lục Thiển Thiển, anh đã sa thải cô ta rồi, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa.”

“Em có thể tha thứ cho anh không?”

“Không có em, anh thật sự không thể sống được. Em hãy chữa bệnh cho tốt, mau khỏe lại, đừng bỏ anh một mình được không?”

Phó Sinh tháo kính ra.

Gục đầu vào vai tôi, bắt đầu khóc nức nở.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại trong túi quần anh ta, thấy nó chớp tắt, tôi mỉm cười:

“Được thôi, Phó Sinh.”

“Em tha thứ cho anh.”

“Em sẽ không bỏ anh lại đâu.”

Thật buồn cười.

Anh ta còn nghĩ rằng tôi không biết công ty đang gặp khủng hoảng tài chính.

Anh ta và Lục Thiển Thiển đã bàn bạc xong xuôi, chuẩn bị tạo ra một tai nạn để tôi chết, hòng lừa lấy số tiền bảo hiểm khổng lồ sau lưng tôi để xoay chuyển công ty.

Phó Sinh à, Phó Sinh.

Khủng hoảng này là do chính tay tôi tạo ra.

Mọi hành động của anh.

Có thể qua mắt tôi sao?

18

Kể từ khi “làm hòa”.

Mỗi ngày, Phó Sinh đều đưa tôi đến công ty để kiểm tra công việc.

Mỗi nhân viên đều làm việc theo quy trình, như những công cụ, đồng thanh gọi tôi là cô chủ.

Tôi biết.

Anh ta làm tất cả điều này chỉ để tôi mất cảnh giác.

Khiến tôi thực sự tin rằng anh ta đã hoàn lương.

Sau khi tan làm.

Phó Sinh còn đích thân nấu cơm cho tôi.

Trước khi đi ngủ còn có một cốc sữa ấm.

Anh ta luôn giám sát tôi uống hết.

Tôi nhướng mày.

Giả vờ không biết trong đó có thuốc ngủ.

Chậm rãi uống cạn.

Nhìn lướt qua vị trí của hơn chục camera mini đặt ở các góc trong nhà.

Tôi hài lòng trở về phòng ngủ, nằm xuống.

Những camera này đều kết nối với máy tính của Vương Dịch.

Chỉ cần tôi chết.

Vương Dịch sẽ ngay lập tức dùng những chứng cứ này để báo cảnh sát.

Khi Phó Sinh bị bắt vì tội cố ý gϊếŧ người.

Vương Dịch sẽ bắt đầu thâu tóm công ty của anh ta, và sau khi hoàn thành, sẽ chia một nửa cổ phần cho Tạ Trì.

Đó chính là thỏa thuận ban đầu giữa tôi và anh ta.

Vương Dịch đã đứng ra chịu rủi ro khi giá trị công ty bốc hơi hàng triệu, giảm giá để cướp đơn hàng của Phó Sinh.

Chuỗi tài chính của Phó Sinh đột ngột bị cắt đứt, chắc chắn anh ta sẽ cần một số tiền lớn để xoay xở.

Lúc này.

Anh ta chắc chắn sẽ nhớ đến khoản bảo hiểm nhân thọ mà anh ta từng chi hàng triệu để mua cho tôi.

Ngay cả khi Phó Sinh không nghĩ ra.

Chắc chắn Lục Thiển Thiển cũng sẽ nghĩ ra.

Phó Sinh tưởng rằng khi đã tước bỏ quyền lực của tôi trong công ty, tôi lại mắc bệnh ung thư, không còn năng lực gây ra sóng gió, thì anh ta có thể yên tâm.

Nhưng tôi lại là người không cần mạng sống.

Lấy thân mình vào cuộc, để kéo cả hai bọn họ xuống địa ngục cùng tôi.

Vài ngày sau.

Khi tôi phát hiện bếp ga trong nhà luôn mở, nhưng không có lửa.

Tôi lặng lẽ thay một cái nam châm tủ lạnh bình thường, thành một camera mini hình chiếc hamburger.

19

Tối hôm đó.

Phó Sinh mang đến cho tôi một cốc sữa ấm.

Anh ta nắm lấy tay tôi, hôn đi hôn lại.

Dịu dàng nói:

“Vợ à, anh thật sự rất yêu em.”

Tôi nhìn thấy sự phấn khích trong mắt anh ta, không nhịn được mà bật cười.

Phó Sinh chột dạ sờ sờ mũi:

“Vợ à, em cười gì thế?”

Tôi cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong lòng:

“Em đang nghĩ, dù bệnh ung thư của em không chữa được, nhưng những giây phút cuối đời vẫn có anh ở bên cạnh, đối với em như vậy là đủ rồi."

“Phó Sinh, anh sẽ luôn bên cạnh em đúng không?”

Ánh mắt Phó Sinh không được tự nhiên, vô thức lảng tránh.

Anh ta qua loa an ủi tôi vài câu.

Rồi quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Chắc bọn họ không thể chờ đợi thêm được nữa.

Ngay khi cửa chưa đóng hẳn, tôi đã nghe thấy giọng Lục Thiển Thiển từ trong điện thoại của anh ta:

“Chồng à, nửa đêm nay chúng ta ra tay nhé, thử nghiệm bao nhiêu ngày rồi, cô ta không hề nghi ngờ chút nào.”

Phó Sinh hạ giọng:

“Đừng vội vợ à.”

“Đợi cô ta chết rồi, anh sẽ cưới em về nhà.”

Họ luôn liên lạc qua điện thoại.

Ngày tôi xuất viện cũng vậy.

Lục Thiển Thiển luôn núp ở đầu dây bên kia, làm quân sư cho Phó Sinh.

Tôi mỉa mai nhếch mép, chán chường ra dấu tạm biệt với camera mini trong chậu hoa ở góc phòng.

Không biết Vương Dịch sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này.

Có lẽ đây sẽ là hình ảnh cuối cùng tôi để lại trên thế gian này.

Mi mắt tôi bỗng trở nên nặng trĩu.

Dù tôi biết rõ rằng sắp có vụ nổ trong nhà, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ đột ngột ập đến.

Tự nhiên tôi lại nghĩ đến Tạ Trì.

Ngày cậu ấy đi an táng bà.

Tôi đã lén nhìn cậu ấy một lần.

Cậu ấy gầy đi nhiều.

Tôi không dám lại gần.

Chỉ sau khi cậu ấy rời đi, tôi mới lặng lẽ đặt một bó hoa trước mộ bà.

Thật ra.

Không nhất thiết phải chết.

Nhưng nếu để tôi mang theo sự áy náy với Tạ Trì sống tiếp vài ba năm nữa.

Tôi không thể làm được.

Điều đó quá khó khăn.

20

Trong lúc ngủ mơ

Tôi dường như nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó là một luồng hơi nóng bốc lên, dường như muốn thiêu đốt tôi đến cháy rụi.

Tôi không thể mở mắt.

Chỉ cảm thấy có một giọng nói quen thuộc bên tai:

“Chị à, đó không phải lỗi của chị, em cũng chưa bao giờ trách chị."

“Em đã suy nghĩ rất lâu, không biết phải nói thế nào, nhưng bây giờ em phải nói…"

“Có thể quay trở lại không? Vào lúc ba giờ sáng ngày chị nói rằng chị cũng yêu em.”

21

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã là mấy tiếng sau.

Vài giây trước khi vụ nổ xảy ra.

Đội cứu hỏa đã mang thang cứu hộ, đặt lên cửa sổ phòng ngủ của biệt thự.

Không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, Tạ Trì tự mình trèo lên thang, bất chấp mọi thứ, đập vỡ kính lao vào căn phòng ngập mùi gas, bế tôi đang ngủ mê không thể tỉnh dậy.

Tạ Trì nói.

Tất cả đều là Vương Dịch nói cho cậu ấy biết.

“Chị à, đều là lỗi của em, không nên cúp điện thoại của chị.

“Hai ngày đó em đưa em gái lên thành phố, thật sự rất bận, cũng không biết phải đối mặt với chị thế nào, nên…”

Tôi lắc đầu, ôm chặt lấy cậu ấy.

Vương Dịch đã thu thập đầy đủ chứng cứ phạm tội của Phó Sinh và Lục Thiển Thiển, sau đó gửi cho tôi:

“Cô Thời, cô tự mình báo thù đi.”

“Cứu cô một mạng, chia thêm cho tôi một phần không quá đáng chứ?”

Tôi đã gói ghém tất cả những chứng cứ này, cùng với bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của Phó Sinh trong những năm qua, nộp lên tòa án.

Phó Sinh và Lục Thiển Thiển đều bị kết án mười năm tù giam vì tội cố ý gϊếŧ người không thành.

Tôi và Phó Sinh cũng thuận lợi ly hôn.

Tạ Trì vẫn từ chức.

Cậu ấy dùng số tiền tích góp được, mở một công ty mới, đặt tên là “Tương Tư”.

Công việc đầu tiên mỗi ngày của Tạ Trì, là giám sát tôi đi bệnh viện chữa bệnh.

Sau đó mới đến công ty làm việc.

Trời không phụ lòng người.

Nửa năm sau.

Tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật, cơ thể hoàn toàn hồi phục.

Nhìn mái tóc trên đỉnh đầu chậm rãi mọc trở lại, tôi vui mừng ôm chặt lấy Tạ Trì:

“Nhóc con! Chúng ta không còn trọc đầu nữa rồi!”

Tạ Trì xoa xoa đỉnh đầu lởm chởm của tôi.

Lấy ra từ phía sau một hộp quà siêu lớn.

“Mở ra xem đi.”

Tôi cẩn thận mở dải ruy băng, chỉ thấy bên trong đặt một chiếc váy cưới trắng tinh.

“Chị à, lần trước em đã tặng chị một chiếc nhẫn kim cương, vẫn còn nợ chị một bộ váy cưới."

“Bây giờ đã đủ rồi, chị có đồng ý kết hôn với em không?”

22

Vào tháng thứ hai sau khi tôi và Tạ Trì kết hôn.

Tin tức Lục Thiển Thiển biến thành kẻ điên trong tù đã lên hot search.

Có người quen nói với tôi.

Nghe nói, cô ta ở trong tù đi khắp nơi tự xưng là vợ của tổng giám đốc, ngày nào cũng lừa gạt mọi người.

Sau đó, có một chị đại nhận ra cô ta, Lục Thiển Thiển từng quyến rũ chồng của chị ấy.

Chị đại này chính là người đã vô tình gϊếŧ chết chồng mình khi anh ta nɠɵạı ŧìиɧ và bạo lực gia đình, vậy nên mới vào tù.

Vừa hay.

Chị đại vốn đã đầy oán hận, giờ cuối cùng cũng có chỗ để trút giận.

Chị ấy hàng ngày nghĩ cách tra tấn Lục Thiển Thiển, cuối cùng, Lục Thiển Thiển không chịu nổi mà phát điên.

Cả ngày chạy khắp trại giam mà không mặc quần áo.

Còn về Phó Sinh ở buồng giam bên cạnh, cũng chẳng khá khẩm hơn.

Phó Sinh vốn quen miệng lưỡi trơn tru, sống dựa vào phụ nữ.

Đối mặt với một đám đàn ông, chỉ có thể bị bắt nạt.

Nghe nói người ta hàng ngày ăn cơm.

Còn anh ta thì ăn phân.

-Hết-