Chương 20: Tiểu nhân ngư vui vẻ thì tốt [ bắt trùng ]

TraCucDuaLeo

Mười chủ đạo giả tinh thần lực cấp SS.

Mười ba chủ đạo giả tinh thần lực cấp S.

Bây giờ có vẻ như một quả trứng mỏng manh đã va phải một tảng đá cứng, chênh lệch đến mức không thể tranh giành.

23 lính đánh thuê cuối cùng nằm xuống thành một hàng, phía sau bọn họ là những cỗ máy bị hư hại nặng nề, năng lượng rò rỉ ra khỏi cơ giáp do bị hư hại đã tạo ra tia lửa điện trên cơ giáp, nhìn liền biết rất nguy hiểm.

Các lính đánh thuê thập phần đau lòng.

Cơ giáp là sinh mệnh của chiến sĩ, mà cơ giáp tuyệt đối đắt đỏ, mua và bảo dưỡng nó tốn rất nhiều tiền.

Đội trưởng hùng ưng miệng đầy máu, hắn là người duy nhất đã cùng Andrew mười lần chiến đấu, lúc này mới trèo ra khỏi cơ giáp, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cơ giáp đen bóng loáng, gằn từng chữ nói: " Ngươi là bệ hạ chân chính của đế quốc Heyan!"

Hắn đột nhiên cười điên cuồng, nằm rạp trên mặt đất, tràn đầy nhẹ nhõm: "Chết ở trong tay người cũng là vinh hạnh của Hồ Hạo ta."

Bệ hạ chân chính của đế quốc Hách Nhạn.

Các thành viên hùng ưng trợn mắt há hốc mồm.

"Không phải nói hắn là giả mạo sao? Tiền bệ hạ đã chết mười năm trước, Hách Nhạn đế quốc tổ chức trọng thể tang lễ, ba đế quốc quý tộc tướng lĩnh đều tới, đem bệ hạ tiền nhiệm an táng vào hải dương yêu thích nhất của hắn."Thành viên đầu tiên của hùng ưng nằm trên mặt đất Lâm Khai Hứa giương miệng, xương của anh ta dường như bị gãy. Anh ta khó khăn chống đỡ mặt đất, kinh ngạc nói ra tất cả những gì anh ta biết, "Hắn không phải là giả mạo sao?"

"Chết mà sống lại! Điều này thực sự không thể tin được!"

"Đế quốc Heyan đang làm gì vậy?"

"Chẳng lẽ bọn họ đây là bẫy chúng ta tới vùng đất không người quản một lưới bắt hết sao!"

......

Những người lính đánh thuê thì thầm, sâu sắc cảm thấy rằng đây có thể là một âm mưu của Đế chế Heyan.

Vùng đất không người quản lính đánh thuê, hải tặc cùng với một ít người bỏ mạng lưu lạc tại đây, trước kia tuy rằng không phải chuyện lớn, hiện tại nơi này tài nguyên thế lực có thể nói là rất là không tồi.

Đoạt được nơi này, liền có thể có được thế lực ngầm.

"Bệ hạ chưa từng chết đi." Khương Ngọc Lê bất mãn nói.

"Đúng vậy, bệ hạ vẫn luôn tồn tại!" Bọn đại hán động tác nhất trí hô cùng.

Từng đôi mắt từ cơ giáp nhìn phía lính đánh thuê nằm trên mặt đất, giống như đang nhìn vật chết.

Những người lính đánh thuê biết rằng lần này họ đã vấp phải trắc trở.

Họ chờ đợi cái chết đến.

Nhưng mà bọn họ lại chậm chạp không hạ một đao tử vong.

Chắc là trước khi lên đoạn đầu đài con phải tra tấn một chút.

"Muốn gϊếŧ thì nhanh lên chút!" Có người hét lớn, chịu không nổi im lặng tra tấn này.

"Chết?"

Một tiếng thì thào khe khẽ vang lên, thanh âm nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta không hiểu cảm thấy ớn lạnh.

Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía trạc ưng cơ giáp.

Đội trưởng hùng ưng Hồ Hạo đôi mắt hơi lóe, duỗi tay lau đi máu ở khóe môi, hắn thẳng lăng lăng nhìn trạc ưng cơ giáp: "Không muốn chết, vậy bệ hạ chẳng lẽ là muốn thu phục chúng tôi?"

Tô Ngọc Tuyền vung cái đuôi nhỏ, ngửa đầu nhìn sắc mặt hơi trầm xuống của nam nhân, cũng thập phần tò mò: "An An muốn nhận phục bọn họ sao?"

Andrew nhẹ nhàng rũ bỏ lớp sương trên người, gật đầu với tiểu mỹ nhân ngư: "Em cảm thấy thế nào, A Ngọc?"

Tiểu nhân ngư khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc suy nghĩ.

"Nếu như chúng ta thu phục những người này sẽ có nhiều người nghe theo chúng ta hơn! Khi gặp phải kẻ xấu, sẽ có nhiều người giúp chúng ta đánh với kẻ xấu hơn"

Nói xong tiểu nhân ngư liền hưng phấn nắm tay thành nắm đấm, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ cùng đôi mắt khẩn ninh ở bên nhau, như một con thú hoang gặp phải kẻ xâm nhập, hú lên siêu dữ dội: "Để nhóm người xấu có đi mà không có về."

Tiểu nhân ngư một bộ biểu cảm nhỏ để đe dọa kẻ thù, lại không biết biểu tình nãi hung nãi hung này, Andrew nhìn thấy khóe môi không tự giác giương lên.

Giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn, như thể đang buồn bã.

"A Ngọc có nghĩ rằng tôi yếu đuối không? Đó là lý do tại sao tôi cần rất nhiều sự giúp đỡ từ cấp dưới của mình."

Tô Ngọc Tuyền sửng sốt.

Nhìn vẻ mặt bị thương của bệ hạ, cậu cơ hồ ngây người, không ngờ bệ hạ lại giả bộ bi thương như vậy.

Nhưng tiểu mỹ nhân ngư không hiểu, chỉ cho rằng lời nói của mình làm tổn thương bệ hạ.

Tiểu nhân ngư nhanh chóng nhảy lên, liền biến thành nguyên hình, hai tay ôm lấy cổ Andrew, áp vào người Andrew, tiểu tiên cá vội vàng nói: "An An rất lợi hại, vừa rồi đã đem tất cả địch nhân đều đánh ngã!"

Tiểu nhân ngư thân mật dán vào mặt Andrew, có chút kiêu ngạo nhỏ: "Có tôi ở đây, An An sẽ không sợ tinh thần lực tiêu hao, chúng ta cùng nhau siêu cấp lợi hại!"

Tiểu nhân ngư nói đến đây, rõ ràng đã quên vừa rồi cậu nói chủ đề gì, cái miệng nhỏ nhắn hưng phấn bắt đầu nói về thời điểm nhóm lính đánh thuê bị đánh gục vừa rồi, vừa nói vừa tự hào, điều này đã thu hút Andrew đến đưa tay ôm tiên cá nhỏ, nhìn tiểu tiên cá hài lòng mà cười.

Lúc này Andrew nhẹ nhàng ngắm nhìn tiểu nhân ngư vui vẻ.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, các đại hán từng có kinh nghiệm cùng Khương Ngọc Lê liếc mắt nhìn nhau, ý thức được: Bệ hạ nhất định lại cọ tiểu mỹ nhân ngư, thật ghen tị bệ hạ!

Có một mỹ nhân ngư nhỏ dễ thương như vậy để cọ xát, có cần thiết phải xử lý mấy tên bại tướng này làm gì chứ?

Không quan trọng!

Nhưng mà bọn họ chỉ có thể ở trong lòng mà thèm nhỏ dãi, tiểu nhân ngư thời thời khắc khắc luôn đi theo bệ hạ.

Mãnh nam thở dài.

Mà nhóm lính đánh thuê chờ đợi đầy đau khổ.

Đây là muốn nhận phục bọn họ sao hay là muốn vờn chết bọn họ vậy?

Họ như đang nằm trên máy chém, mở to mắt nhìn con dao sắp rơi xuống trên đầu, còn người thi hành công vụ điều khiển sợi dây như muốn trêu chọc họ, tay không buông lỏng sợi dây chút nào, mà lại từng chút từng chút thả nhẹ, như muốn cho bọn họ sợ hãi từng chút, muốn cho bọn họ hỏng mất.

Họ cũng đã chịu đựng đủ rồi.

Hồ Hạo đội trưởng đội Hùng ưng cuốn lên tức giận, hắn cố gắng đứng dậy trên mặt đất và đi từng bước về phía cơ giáp Trạc Ưng, từng chữ từng chữ: " Bệ hạ tiền nhiệm, có gϊếŧ hay không người mau ra quyết định đi!"

"Ngữ khí của người là có ý gì!"

"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một kẻ thua cuộc! Có tư cách chất vấn bệ hạ sao!"

"Dừng lại cho tôi!"

Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán thao tác cơ giáp tiến lên, súng laser trong tay cơ giáp động tác nhất trí nhắm ngay Hồ Hạo, mang ý cảnh cáo, cơ giáp Khương Ngọc Lê cầm súng laser bắn ngay trước chân Hồ Hạo.

Giày của Hồ Hạo thành công bị súng laser nung chảy.

Hồ Hạo dừng bước chân lại, ánh mắt sâu kín hướng Khương Ngọc Lê cơ giáp nhìn lại.

Khương Ngọc Lê hừ lạnh một tiếng: "Bệ hạ là người mà ngươi có thể mạo phạm sao?"

Một tên lính đánh thuê đáng hận phục kích bọn họ lại dám đắc tội với bệ hạ như vậy, thật là chuốc lấy cái chết.

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến tiểu mỹ nhân ngư đang nói huyên thuyên lấy lại tinh thần, tiểu mỹ nhân ngư nhìn hắn mỉm cười, bệ hạ phá lệ sủng nịch mà lập tức đỏ mặt.

Tiểu nhân ngư tựa hồ vì vừa rồi khoác lác mà có chút xấu hổ, cậu ngoảnh mặt đi, thản nhiên nói: "Còn có chính sự đó! An An sao không nhắc nhở tôi gì hết, địch nhân còn chưa xử lý xong đó!

"Không vội, bọn họ cũng không quan trọng bằng việc A Ngọc vui vẻ." Nam nhân thấp giọng sủng nịch vô biên.

Tiểu nhân ngư ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt phượng trong như nước của hắn, thút thít rơi vào trong lều.

Tiểu nhân ngư vọt vào trong phòng nhỏ lấy tay che mắt, toàn bộ nhân ngư nóng hầm hập vịnh động.

Tô Ngọc Tuyền chỉ nghĩ rằng người đàn ông này thực sự biết cách làm người khác đỏ mặt!

Thanh âm trầm thấp mê hoặc cùng ánh mắt trìu mến kia khiến người ta có cảm giác như được cưng chiều đến tận xương tủy.

Làm người trầm mê.

Tô Ngọc Tuyền bơi một lúc lâu, trái tim kìm nén đột nhiên không thể kiểm soát được run rẩy.

Âm thanh tiểu nhân ngư nhu nhu rối rắm vang lên: "Nếu như sau khi thu nhận bọn họ xong mà không chịu nghe lời thì sao?"

"Cái này đơn giản." Tay Andrew ở vách tường phòng nhỏ khẽ vuốt, tiếc nuối nhìn tiểu nhân ngư e lệ che mặt lại.

Vừa rồi tiểu mỹ nhân ngư hai gò má ửng hồng, làn da trắng nõn nhuốm hồng, khiến cho trong lòng hắn rung động.

Vừa định chạm vào đôi má ửng đỏ của cậu, tiểu nhân ngư liền trốn trở về phòng nhỏ.

Cuối cùng thì Andrew cũng xuống khỏi cỗ máy cùng với tiểu nhân ngư nhỏ bé nhút nhát và im lặng.

Andrew từ cơ giáp xuống dưới, lập tức nhìn thấy người đang đứng trước mặt nhóm lính đánh thuê.

Đội trưởng đội Hùng Ưng đứng ở nơi đó,nhưng trên mặt cũng không có lộ ra sợ hãi, nhìn qua có chút lưu manh, uể oải đứng lên, hơi nhướng mày: "Như thế nào? Bệ hạ đây là cuối cùng nhớ tới xử lý chúng ta như thế nào rồi sao?"

Đám lính đánh thuê nằm trên mặt đất ngưỡng mộ bộ dáng lười biếng không thèm để ý đến người này.

Không hổ là đội trưởng.

Đối đầu với Cựu hoàng của Đế chế Heyan, một người đàn ông huyền thoại.

Hắn chậm rãi bước đi tới, như bị bao phủ bởi băng giá, từng bước một, đôi mắt phượng dịu dàng và dịu dàng lúc này giống như tia laze vô cơ, trong lúc vô tình cùng hắn đối mắt một cái, luôn có cảm giác chính mình giây tiếp theo sẽ biến mất khỏi thế giới.

Bọn họ cả người rùng mình, thậm chí không dám nhúc nhích.

Vẫn là đội trưởng cường hãn.

Cũng dám đối mặt với một áp lực lớn như vậy.

Bọn họ thật sự kính nể.

Liền nghe được bang một tiếng.

Họ nhìn vào đội trưởng cao lớn nháy mắt ngã xuống đất ngay lập tức.

Mà bệ hạ tiền nhiệm của đế quốc Hách Nhạn chỉ là nhẹ nhàng thu chân lại, duỗi tay chậm rãi vỗ vỗ chân của hắn, giống như là vỗ bụi đất trên quần của hắn.

Hành động phủi bụi này có thể nói là nhẹ nhàng lắm nhưng lại vô cùng xúc phạm.

Andrew trên cao nhìn xuống nhìn Hồ Hạo, trên lông mày có chút bất cẩn thờ ơ: "Đầu hàng hay là chết?"

Đầu hàng hay là chết.

Quả nhiên là muốn thu phục bọn họ.

Hồ Hạo khẽ cười một tiếng, một nhóm lính đánh thuê như họ thực sự là một đội tốt.

Có điều.

Người đàn ông rõ ràng là không chờ đợi câu trả lời của mình.

Chỉ xoay người, hướng về phía Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán đứng một bên nói: ""Mang bọn họ vào căn cứ và nhốt chúng lại."

"Vâng!"

Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán lập tức theo lệnh, một cơ giáp một phen xách lên một hai người, sau đó cấp tốc hướng tới căn cứ mà đi.

Hồ Hạo bị Khương Ngọc Lê đặc biệt chiếu cố, cơ giáp cánh tay nhéo cổ hắn, phảng phất như nhéo gà con.

Hồ Hạo há hốc mồm, Hồ Hạo tức đến bật cười.

Thu phục người là thu phục như thế này sao?

Andrew không quan tâm lính đánh thuê nghĩ gì, chỉ gõ nhẹ vào phòng nhỏ, nhỏ giọng nói: "A Ngọc, em đã ăn qua trái cây của nhân loại chưa? Hôm nay chúng ta đi tìm trái cây, chờ lính đánh thuê chịu phục rồi, để cho bọn họ đem dâng loại trái cây A Ngọc thích trái cây."

Nam nhân nói lời này, như thể hắn đang nói rằng thời tiết hôm nay tốt, như là là điều hiển nhiên.

Tô Ngọc Tuyền sửng sốt,không nghĩ rằng Andrew thu nhận những người này vào vì hắn muốn trồng một vườn cây ăn trái cho mình.

Cái này......

Không phải là quan trọng để chiếm lấy nhân lực và thu phục lại cố quốc sao?

Như thế nào lại chính vì cậu mà làm ruộng chứ!

TraCucDuaLeo.