Chương 41

TràCúcDưaLeo

Nhưng nghĩ đến tình hình của họ ở đây, Hồ Hạo và những người khác có thể hiểu được.

Tên Zerg này giả vờ là con người và có vẻ như nó đã xâm nhập rất nhiều.

Tô Ngọc Tuyền và Andrew nhanh chóng nhận được tin nhắn từ Hồ Hạo và những người khác, các hành tinh nơi sinh sống của các đế quốc lớn bất ngờ bị sóng côn trùng tấn công, lúc này mạng ánh sáng tràn ngập tin nhắn báo nạn.

"Xem ra Trùng Hậu không có ý định giả vờ."

"Cố gắng giả vờ cũng vô ích. Tốt hơn là chỉ để con người trở tay không kịp."

Hai người đồng thanh nói, nhìn nhau, rồi không thể không cười.

Tô Ngọc Tuyền bám lấy cổ Andrew, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng thì thầm: "An An định làm gì đây?"

Làm sao?

Andrew híp mắt, nhẹ vỗ về đầu tiểu nhân ngư, thấp giọng nói: "Tốt hơn hết là đừng để trong mắt những thứ ghê tởm như vậy."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tô Ngọc Tuyền gật đầu đồng ý.

Zerg và con người nằm ở hai đầu của chuỗi thức ăn nên đương nhiên họ là tồn tại ngươi ch·ết ta sống.

Nói xong, hai người bắt đầu bàn bạc cách hỗ trợ mọi người.

Tuy rằng Tô Ngọc Tuyền không quan tâm liệu con người có bị Trùng tộc tiêu diệt hay không, nhưng bây giờ, sau khi nhìn Andrew, Tô Ngọc Tuyền nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu giúp đỡ mọi người!

Lại nói!

Ngăn chặn kế hoạch của Mặc Nhan là điều khiến Tô Ngọc Tuyền vui sướиɠ.

Hai người bàn bạc và lên kế hoạch triệu tập đội lính đánh thuê và bọn đại hán, băng Blazing Pirates được chia thành sáu đội và dẫn quân lính lao tới giải cứu.

Cơ giáp và tàu chiến của mọi người đều được trộn lẫn với chất liệu da đặc biệt của hải thú, hiệu quả đã thấy từ lâu, tinh thần lực và sức mạnh của Trùng tộc giống như trứng chọi đá so với da thú biển.

Đương nhiên, trước đó họ phải đến chỗ Khương Ngọc Lê và những người khác để truy bắt quân Zerg đã xâm nhập.

Cũng không thể để quân Zerg tiến vào chiếc tàu chiến đặc biệt này.

Sau khi bàn bạc, hai người nhanh chóng đến biên giới.

Bên này.

Con rối bị quân Zerg thay thế bộ não biết được tin tức về đồng đội của mình thông qua một phương pháp đặc biệt, không còn dự định gì nữa mà bất ngờ xông ra tấn công trực tiếp vào những người lính bên cạnh.

Có thể tấn công một n gười thì tấn công một người.

Bọn họ muốn mất đi những người lính tương đối mạnh mẽ này, để họ có ít kẻ thù hơn trên chiến trường.

Vì thế.

Khi Andrew và Tô Ngọc Tuyền đến nơi, giao tranh đang diễn ra ở biên giới, Khương Ngọc Lê mang theo bọn đại hán, còn có Diễm Viêm và nhóm cướp biển đang gánh vác và kiểm soát từng người. Bọn họ ỷ vào chính mình lực phòng ngự, trực tiếp ép cơ giáp xuống đất, hét lớn: "Nếu những kẻ bị chúng ta bắt được dám chống trả, chúng ta sẽ trực tiếp gϊếŧ chết các ngươi, bất kể các ngươi là sâu bọ hay con người.

Bọn họ cường ngạnh tỏ vẻ.

Sau đó, một trong những người máy bị bắt đã cố gắng chống cự và dùng dao laser cắt cổ người máy, sau đó đưa người đó ra ngoài và cắt đầu anh ta làm đôi.

Những thời điểm đặc biệt đương nhiên cần được đối xử đặc biệt.

Bọn họ muốn giải cứu thêm binh lính, nhưng trong tình huống này rất khó xác định được địch và ta nên chỉ có thể kìm hãm bằng lực mạnh, rồi tìm cách phát hiện sau khi mọi người đã khống chế được.

Điều này thực sự gây sốc cho mọi người và sâu có mặt ở đây.

"Khương Ngọc Lê và những người khác đã làm rất tốt, những lúc như thế này họ phải cứng rắn như vậy, nếu không sẽ chỉ trở nên hỗn loạn hơn và những con sâu bọ kinh tởm đó có thể sẽ chiếm thế thượng phong." Nhìn tình huống này, Tô Ngọc Tuyền tán thưởng gật đầu.

Andrew cũng gật đầu hài lòng.

Tàu chiến nhanh chóng lao xuống.

Nhìn thấy sự xuất hiện của tàu chiến, lũ côn trùng tăng cường phản công.

Tất nhiên, một số cũng nhìn thấy tàu chiến thì bỏ chạy ngay lập tức.

Andrew cường hãn nhóm sâu đương nhiên đã biết đến, ở lại đây sẽ chỉ khiến họ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Có suy nghĩ, những con bọ tự xưng là siêu việt đương nhiên có khả năng phán đoán và sợ hãi.

Nhưng nếu lựa chọn chạy trốn, không thể nghi ngờ sẽ chết nhanh hơn.

Cơ giáp bay lên trời, bị pháo laze trên tàu chiến trực tiếp nhắm tới, lập tức biến thành bia đỡ đạn.

Thấy không thoát ra được, lũ côn trùng càng điên cuồng hơn.

Tuy nhiên, họ nhanh chóng bị khuất phục từng người một, Andrew mang Tô Ngọc Tuyền xuống và tấn công mọi người bằng âm thanh như thường lệ.

Kiểu tấn công âm thanh này có phần khó phân biệt, nhưng đối với con người, họ sẽ chỉ đập đầu vào đau đớn, còn lũ côn trùng sẽ đập vỡ đầu chúng.

Bất kỳ con sâu nào mở đầu đều bị tiêu diệt ngay lập tức.

Sau khi diệt trừ sâu bọ, Tô Ngọc Tuyền lập tức bắt đầu dùng linh lực của mình an ủi mọi người.

Sau khi xoa dịu mọi người, Tô Ngọc Tuyền ngồi trên cánh tay của Andrew, ngẩng cao đầu, nói với mọi người từng chữ một: "Trùng tộc đã lẻn vào cơ thể con người và có ý định âm thầm thay thế con người bằng những con rối cơ thể do chúng điều khiển, nhưng kế hoạch này đã bị ta và An An vạch trần nên chúng vỡ thành từng mảnh, vì thế chúng nó bất chấp tất cả trực tiếp đánh bất ngờ tinh cầu nhân loại, ý đồ đánh chúng ta trở tay không kịp."

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nhân ngư rất nghiêm túc, một đôi mắt hoa hạnh liếc nhìn qua, nghiêm nghị nói: "Chúng ta có thể để chúng nó đánh tới đây sao?"

Những người lính ngẩng đầu nhìn nhân ngư, cái đuôi kia dưới ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.

Âm thanh tấn công vừa rồi của nhân ngư đã thể hiện sức mạnh phi thường của mình và chinh phục được họ, khi họ nghe thấy điều này, tất cả bọn họ lập tức hét lên: "Không thể!"

"Đúng vậy, tất nhiên là không thể." Nhân ngư nâng tay lên, mang theo khí thế áp bức người, cao giọng nói, "Chúng ta phải đánh trả bọn chúng, sau đó đánh bọn chúng sợ hãi, đánh bọn chúng rút lui về tổ, sau đó tiêu diệt bọn chúng!"

Theo nhân ngư vừa hét lên, một áp lực mạnh mẽ tác động lên tinh thần lực. Nó trực tiếp đè nặng lên mọi người.

Andrew lặng yên không một tiếng động trợ giúp tiểu nhân ngư trợ uy, loại áp bức này sẽ khiến cho tiểu nhân ngư càng thêm có khí thế, khiến mọi người càng nghe theo lời tiểu nhân ngư nói.

Đương nhiên, cũng càng không dám nhìn thẳng tiểu nhân ngư.

Tô Ngọc Tuyền cảm nhận được Andrew trợ uy, lông mày cong lên, trong l*иg ngực dâng lên một cỗ ấm áp, nhìn Andrew đang làm phông nền, Tô Ngọc Tuyền muốn hôn lên đôi mắt cưng chiều của hắn.

Và đôi môi mỏng gợi cảm.

Andrew làm sao có thể hiểu rõ lòng mình như vậy! Chu đáo ở mỗi nơi.

Lúc này mọi người chỉ cảm nhận được áp lực mạnh mẽ của khí thế, tiểu nhân vừa hét lên vừa hưng phấn, bọn họ một đám rất là kích động, nhiệt tình tăng vọt.

"Đánh trả Trùng tộc!"

"Tiêu diệt Trùng tộc!"

"Để trên thế giới không còn Trùng tộc!"

......

Cùng với tiếng hét, mọi người đều tràn đầy động lực và muốn chiến đấu với Trùng tộc ngay lập tức!

Sau khi khuấy động không khí, Tô Ngọc Tuyền lập tức sắp xếp mọi người theo sự sắp xếp đã thảo luận với Andrew.

Sau khi thu xếp xong, Tô Ngọc Tuyền nói cậu cùng Bệ hạ sẽ trực tiếp đi diệt trừ Trùng Hậu, giao lại lũ bọ nhỏ cho bọn họ.

Trùng Hậu!

Mọi người đều biết, chỉ cần loại bỏ Trùng Hậu thì trong lòng sẽ không còn côn trùng sinh ra nữa.

Đột nhiên, mọi người nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, bệ hạ cùng nhân ngư lại muốn trực tiếp tấn công Trùng Hậu, bệ hạ và những người khác lao tới như thế này, chắc chắn họ không thể kiềm chế được.

"Andrew bệ hạ, nhân ngư, đừng lo lắng, chúng ta sẽ xua đuổi và tiêu diệt toàn bộ Trùng tộc đã xâm chiếm hành tinh loài người!"

Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Tất nhiên, họ không mạnh bằng thuộc hạ của bệ hạ, nhưng đóng quân ở biên giới lâu như vậy nên họ có cách đối phó riêng với quân Trùng tộc.

Về vấn đề này, Andrew chỉ nói: "Mang theo máy quét, trực tiếp quét đầu!"

Trùng tộc có thể khống chế người, chính là muốn thôn phệ não người, cho nên không cần dò xét toàn thân, chỉ cần quét đầu.

Mọi người đều gật đầu hào hứng trước chỉ thị của Bệ hạ.

TràcúcDưaleo

Bệ hạ thực sự quá quan tâm đến sự an toàn của họ và sợ rằng họ sẽ bị những con sâu bọ ẩn nấp trong con người làm hại.

"Vâng!" Mọi người đồng thanh đồng thanh.

Thấy mọi người nhận lệnh với tham vọng lớn lao, Andrew dẫn Tô Ngọc Tuyền rời đi.

Trở về Biên Cảnh Tuyến Hách Nhạn.

Hai ngày nay hắn bận rộn đến nỗi vẫn chưa nghỉ ngơi, sau khi lên tàu chiến, Andrew trực tiếp để tàu chiến tự động di chuyển trong vũ trụ, nhấn chế độ báo động, khi gặp tình huống sẽ tự động phát ra âm thanh báo động, hắn ôm tiểu nhân ngư đến giường nước rồi leo lên sau, Andrew vuốt đuôi cá tiểu nhân ngư: "Lịch sử ghi chép đuôi nhân ngư có thể biến thành chân, A Ngọc em có biết cách biến nó thành chân không?

Tô Ngọc Tuyền rũ mắt, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm đầu Andrew: "An An muốn hỏi xem hôn thê của Tịch Triết Nhĩ kia có phải là tôi không?"

Andrew sửng sốt, ng·ay sau đó giơ tay khẽ vuốt vuốt ve đôi mày bất an của cậu, thở dài: "Có phải hay không chuyện đó có quan trọng gì? Dù sao người anh muốn là em."

Hắn đột nhiên đến gần bên tai thiếu niê, khàn giọng nói: "Tôi chỉ là đang nghĩ cách tiến hành đêm tân hôn sau khi Trùng tộc bị tiêu diệt, sau đêm tân hôn cùng A Ngọc, nên làm sao đây."

Hơi thở ấm áp của người đàn ông thổi vào tai thiếu niên, kèm theo một cái kết quyến rũ: "Ta A Ngọc của tôi giờ chắc đã trưởng thành rồi đúng không!"

"A!"

Mặt Tô Ngọc Tuyền đột nhiên đỏ bừng, quay đầu đi, ôm đầu, ôm lấy đôi tai bỗng nhiên ấm áp.

Nhưng vừa quay đầu lại, môi của người đàn ông mềm mại lướt qua má cậu, sau đó ấn mạnh vào đôi môi mềm mại của thiếu niên.

Đôi mắt phượng đó nhìn cậu say đắm.

Tô Ngọc Tuyền cảm giác được phía sau đầu mình bị một đôi tay giữ chặt, sau đó khuôn mặt tuấn tú của Andrew phóng to trước mắt.

Trong khoảnh khắc, hơi thở trở nên rối rắm.

Tim Tô Ngọc Tuyền đập loạn xạ, cảm giác nóng rực trên môi, ánh mắt trìu mến của người đàn ông cùng sự dịu dàng và quan tâm của hắn cũng khiến tim cậu đập thình thịch, cậu ôm Andrew đáp lại nụ hôn của hắn .

Hơi ấm của lửa dần lan tỏa trong không khí.

Nhịp tim của hai người dần dần chồng chéo lên nhau.

Không biết qua bao lâu, Andrew mới buông tay ra, dịu dàng hôn lên mặt thiếu niên rồi cười khúc khích: "A Ngọc vẫn không thở được! Rõ ràng ở trong nước cũng không chết ngạt mà!

Khuôn mặt Tô Ngọc Tuyền hồng hồng, nghe vậy lẩm bẩm: "Cái này không giống nhau!"

Nhưng An An chưa từng hôn ai trước đây." Sao hắn có thể hôn giỏi đến thế, khiến cậu có cảm giác như bị hút vào, cậu không thể thở được.

"Cái gì nhìn qua cũng có thể học được." Andrew gõ nhẹ đầu tiểu nhân ngư, âu yếm hôn lên mặt thiếu niên, "A Ngọc còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!"

Hắn ôm lấy khởi mái tóc rối bù của Tô Ngọc Tuyền , dịu dàng nhìn cậu "A Ngọc của tôi đã trưởng thành chưa?"

"Vớ vẩn!" Tô Ngọc Tuyền đột nhiên liếc nhìn hắn, nằm xuống giường, cậu nheo lại hai mắt, "An An muốn nghe chuyện của tôi không?"

Giờ khắc này, dưới sự trìu mến của người đàn ông nhìn, cậu chợt cảm thấy muốn kể.

Andrew theo tiểu nhân ngư cũng nằm ở trên giường, hắn nghe vậy liền ôm thiếu niên vào lòng, xoay người áp đầu vào đầu thiếu niên, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và khao khát.

Hắn muốn biết quá khứ của tiểu nhân ngư, nhưng hắn cũng sợ nó sẽ gợi lại những ký ức đau buồn của tiểu nhân ngư.

Tô Ngọc Tuyền đột nhiên cười nhẹ, bước tới cắn môi người đàn ông: "Sao An An lại tốt bụng như vậy, trước đây nghĩ đến tôi cũng không thấy khó chịu nữa."

Cậu lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía đôi mắt dịu dàng người đàn ông, cậu bắt đầu kể về chuyện của chính mình.

Những điều đó không khó để nói ra.

Cậu luôn nhớ nó, nó đã khắc sâu vào xương tủy cậu.

Nhưng khi vừa nói vừa nhìn đôi mày đau khổ của Andrew, trong lòng Tô Ngọc Tuyền không còn tràn ngập đau đớn và oán hận như xưa nữa. Ngược lại, nó tràn đầy sự ấm áp.

Cậu không khỏi kể lại rõ ràng ở ngôi thứ ba, nắm lấy tay Andrew đặt lên lưng cậu, đồng thời tựa nhẹ vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, cảm nhận nhịp tim lên xuống của hắn.

Andrew biết tiểu nhân ngư chắc chắn đã trải qua những điều tồi tệ.

Nhưng không ngờ rằng trải nghiệm của cậu khó khăn gấp trăm lần so với hắn tưởng tượng.

Andrew đau khổ vỗ nhẹ vào lưng tiểu nhân ngư, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận và khó chịu.

Tiếc nuối vì không thể gặp được tiểu nhân ngư sớm hơn.

Chịu đựng tất cả những gì cậu phải chịu đựng.

Hận không thể thay thế cậu chịu đựng được điều đó.

Dùng đôi tay to vỗ nhẹ lưng cậu, Tô Ngọc Tuyền vùi thật sâu vào l*иg ngực Andrew.

Cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của người đàn ông, cảm thấy được sự thương yêu vô hạn của người đàn ông dành cho cậu.

Trái tim Tô Ngọc Tuyền dường như hết lần này đến lần khác được vuốt ve.

No căng.

Vui sướиɠ.

Cậu, quả thực không phải là một người tốt cho lắm.

Cậu vui vì Andrew cảm thấy đau lòng đối với mình, hơn nữa hưởng thụ sự để ý của hắn, thay vì không muốn người đàn ông cảm thấy khó chịu vì thích mình.

Tiểu nhân ngư nhỏ nhẹ kể lại chuyện đã qua, thời gian trôi qua, giọng nói dần biến mất.

Tô Ngọc Tuyền chìm vào giấc ngủ dưới sự an ủi của lòng bàn tay ấm áp đó.

Andrew rũ mắt nhìn tiểu nhân ngư đang say ngủ, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên khóe mắt.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Ngọc Tuyền:"A Ngọc của anh, em đã đau khổ rồi."

Từ giờ trở đi, chỉ cần anh ở đây, A Ngọc sẽ không phải chịu dù chỉ một chút đau đớn.

Trong lúc ngủ Tô Ngọc Tuyền mơ, lông mày dần dần mở ra, khóe môi chậm rãi cong lên.

Mà lúc này, Mặc Nhan dẫn đầu quân Trùng tộc phản công bất ngờ và quyết liệt, trong chớp mắt, hắn đã chiếm giữ biên giới Hách Nhạn Biên Cảnh Tuyến, bắt đầu xâm nhập vào các hành tinh lân cận từ biên giới.

Mà cậu ta tự mình bế Tịch Triết Nhĩ người vẫn đang ở trong cabin hồi phục, yêu cầu thuộc hạ côn trùng còn lại của mình ở biên giới điều khiển tàu chiến đi theo.

Bọn họ muốn trực tiếp tấn công Đế Đô Tinh Hách Nhạn, trực tiếp chiếm giữ Liên Bang Đế Đô Tinh, sau đó khống chế quân đội trong Đế Đô Tinh.

Bằng cách này, họ có thể kiểm tra việc triển khai quân sự của từng hành tinh và kiểm soát vũ khí của từng hành tinh, chỉ cần kẻ thù xâm chiếm, họ có thể trực tiếp ném bom bất kể giá nào.

Việc một hoặc hai hành tinh của con người bị phá hủy sẽ không gây ra tổn thất gì cho Trùng tộc, Trùng tộc có thể tồn tại ở bất cứ đâu miễn là có thức ăn như con người.

Mà nhân loại.

Nếu họ kiểm soát thế giới, họ có thể nuôi con người như vật nuôi một cách tự nhiên.

Khi đó, có thể trực tiếp kiểm soát được mình muốn bao nhiêu.

Về hành vi của cậu ta, hệ thống đã mắng cậu ta và yêu cầu cậu ta dừng lại ngay lập tức.

Nếu những người sống sót chính trên thế giới bị tàn sát như thế này dưới sự sụp đổ của đức tin, họ sẽ trở thành mục tiêu và bị gán cho cái mác phản diện.

Dù bây giờ có kiêu ngạo đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ chết một cách thảm hại.

Đáp lại, Mặc Nhan ha hả cười lạnh: "Đáng lẽ là như vậy, ngươi làm cho ta lãng phí năm năm."

Mặc Nhan lạnh lùng, nếu tinh thần lực của hắn không phục hồi tốt, hắn sẽ trực tiếp bắt cái hệ thống tự cho mình là đúng này, rồi cho phép nó trực tiếp bị phá hủy.

Hệ thống cảm nhận được suy nghĩ của Trùng Hậu, đồng thời nói với giọng lạnh lùng: Phế vật, ngươi cho rằng không có sự hiện diện của Andrew nếu tấn công trực tiếp sớm thì có thể thành công sao? Haha, mơ đi ! Khi đó, sẽ chỉ có Tịch Triết Nhĩ và nguyên chủ mà ngươi nuốt chửng bước vào chiến trường sớm, sau đó lớn lên nhanh chóng, hai người cùng nhau đánh bại ngươi.

còn có hai người khác biết âm mưu của Tịch Nguyên soái Nguyên, đi tìm cựu bệ hạ, cuối cùng lớn lên nhờ sự giúp đỡ của ngươi.

Trùng Hậu đương nhiên chết thảm.

Nhưng bây giờ, hệ thống lại im lặng, vì ký chủ không nghe lời như vậy, sau khi ký chủ chết sẽ tự động giải trừ ràng buộc, sau đó đi tìm người tiếp theo.

Nếu không phải năng lượng không đủ, hệ thống đã lập tức hủy bỏ thao tác tìm ký chủ mới.

Tô Ngọc Tuyền và những người khác không biết tình hình ở đây, sau khi tỉnh lại, anh nghe Andrew nói rằng thủ đô của đế quốc Hách Nhạn đang hỗn loạn, Mặc Nhan trực tiếp lãnh đạo đại quân triển khai chém gi·ết ở Đế Đô Tinh, và sắp chiếm được Liên Bang.

Dưới Liên bang có vô số sĩ quan, muốn có thể đạt được chức vụ sĩ quan thì phải có năng lực.

Tuy nhiên, vô số người trong số họ đã bị Trùng Hậu lây nhiễm từ rất sớm, đến lúc này cơ thể của họ đã là con rối của côn trùng.

Trong lúc hỗn loạn, mặc dù Liên bang tập trung tấn công quân Trùng tộc, nhưng cả đội lại không hòa hợp.

TràCúcDưaLeo