Chương 2

Tháng thứ hai ta vào lãnh cung, cuối cùng mọi người trong hậu cung cũng nhớ ra còn có một Hoàng Hậu nương nương cung đấu thất bại như ta, bắt đầu xếp hàng đến nhìn ta.

Người đầu tiên đến chính là Lý Quý phi.

Lúc Quý phi đến mang đủ nghi thức, kết quả vừa mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy hai chủ tớ chúng ta đang chổng mông chúi vào góc tường, lấy gậy chọc vào hang chuột.

Lúc ấy đối thoại của ta và Thúy Thúy là “Bên này này”.

“Tiểu thư, vì sao mình không trực tiếp đổ nước vào bên trong?”

“Đổ nước vào thì nó chết hết mất à, ngày mai ta lấy gì ăn? Tuy rằng chuột đẻ nhanh, nhưng cũng không thể phá như vậy.”

“Ồ.”

Khi ta ngựa quen đường cũ, dẫm chặt vào đuôi con chuột, Lý Quý phi đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cướp đường mà chạy.

Aiz, đáng tiếc, không tìm nàng ta xin tí muối.

Sau khi Lý Quý phi đi thì Tôn Hiền phi đến, khi nàng ta đến, Thúy Thúy và ta đang ngồi ở trong sân lột da rắn.

Tôn Hiền phi còn không bằng Lý Quý phi cơ, tốt xấu gì Lý Quý phi đã xem hết toàn bộ quá trình ta bắt chuột, Tôn Hiền phi không đợi ta lột da xong đã chạy.

Người đến sau Tôn Hiền phi chính là Nguyên Thục phi, ta nghi mấy vị này là xếp hàng đến theo phân vị.

Khi Nguyên Thục phi đến thì ta đang xới đất cho lãnh cung, bởi vì ta phát hiện mấy cái mầm hành dại, gia vị đều là bảo bối, phải trọng điểm bồi dưỡng.

Cơ mà chắc là quan hệ của Nguyên Thục phi và Hoàng Hậu ban đầu khá tốt, cũng không quan tâm việc tay ta bùn, ôm ta khóc lớn một hồi, mở miệng là tỷ tỷ chịu khổ rồi, sau khi xong thì vỗ mông chạy lấy người, cũng không nói để lại cho ta chút tiền.

Ta cũng phát sầu, vốn dĩ định mở miệng xin Nguyên Thục phi cái nồi, nhưng người ta khóc thành như vậy, mãi không cho ta cơ hội mở miệng.

Sau khi Nguyên Thục phi đi thì đến lượt Tề Đức phi.

Tề Đức phi là một người trung quy trung củ (nghiêm túc, theo đúng quy tắc), không có làm ra vẻ như Tôn Hiền phi, cũng không nhát gan như Lý Quý phi, càng không biết diễn trò như Nguyên Thục phi, nàng ấy chỉ mang theo hai cung nhân ở bên cạnh, đứng ở cửa, yên lặng mà nhìn ta dùng một cái lọ sành vỡ được đào ra từ dưới đất để nấu canh nấm và chuột không bỏ muối.

Ta cũng rất bất đắc dĩ, ngay cả cái lọ sành vỡ này, thứ được đựng bên trong còn là xạ hương, không biết là đồ của tuyển thủ cung đấu thất bại nào để lại.

Xạ hương bị ta nhét vào dưới đáy giường của phòng trống, không biết bán cho Thái Y Viện thì người ta có chịu thu hay không.

“Tỷ tỷ không giống trước kia.”

Tề Đức phi nhìn canh trắng nước trong chậm rãi sôi lên, cho lui hai cung nhân mà nàng ấy mang đến, đi đến trước mặt ta rồi ngồi xổm xuống cùng ta.

Thôi được, ta cũng không biết trước kia Hoàng Hậu như thế nào, nhưng có thể được lên làm Hoàng Hậu, chắc chắn gia thế sẽ không cho phép nàng đi học những kỹ năng sinh tồn dã ngoại thế này.

Ta cầm que khuấy thịt lên.

Lãnh cung không có dao, Thúy Thúy cống hiến cây trâm đồng trên đầu mình mới miễn cưỡng có thể mổ bụng mấy thứ đồ ăn, nhưng muốn cắt miếng thì không khả thi lắm, cho nên canh chuột là chuột, nấm là nấm, hình dáng đặc biệt rõ ràng.

“Trước kia ta như thế nào, cô nói cho ta nghe một chút đi.”

Đây là lời nói thật, ta khá tò mò.

Bởi vì chỉ cần ta nhắc đến vấn đề này, Thúy Thúy sẽ bắt đầu khóc, khóc đến mức thở hổn hển, chả nói nổi một câu hữu dụng.

Nhưng ở lãnh cung cũng không có người thứ hai có thể hỏi.

Ta cũng tò mò sắp chết rồi.

Tề Đức phi nhìn ta, muốn nói lại thôi, không muốn nói nhưng lại muốn nói, miệng mở ra khép lại một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói ra gì hết.

Ta hết hy vọng rồi.

“Không muốn nói thì đừng nói, mang cái nồi đến đây cho ta đi, ta còn cần ít muối.”

Đây cũng là lời nói thật, gần đây không muối ăn, tóc cứ rụng từng mảng từng mảng.

Thúy Thúy quy kết việc này là vì lãnh cung có ma, đây là ma cạo đầu, tự làm bản thân mình sợ tới mức buổi tối không dám ngủ.

Ta cũng phục nàng ấy.

Tề Đức phi không nói được, cũng không nói không được, lại than thở cùng ta một lúc, mới đứng dậy rời đi.

Ta bắt đầu đếm đầu ngón tay chờ nồi và muối của ta.

Nhưng ta không chờ được nồi, cũng không chờ được muối, ta chỉ chờ được một tiểu thái giám.

Thúy Thúy vừa nhìn thấy tiểu thái giám đã nhào lên ôm người ta vừa khóc vừa cười.

Phi, không biết xấu hổ, rải cẩu lương ngay trước mặt ta.

Tiểu thái giám và Thúy Thúy khóc xong rồi, lại bổ nhào vào bên chân ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa bày tỏ lòng trung thành.

“Nô tài đã coi như cả đời này không được gặp lại nương nương nữa, may mắn mà Đức phi nương nương khai ân, phân nô tài đến Minh Chỉ cung bên cạnh làm việc, lúc này nô tài mới rảnh rỗi đến thăm nương nương.”

Minh Chỉ cung cũng là một cung trống, nhưng nó không phải lãnh cung, bởi vì bên trong không có nương nương bị phế ở đó.

Tề Đức phi điều Cảnh Thăng đến Minh Chỉ cung để trông nom phòng ốc.

Sắp xếp này không tồi, nếu mà trực tiếp đưa người đến Vân Hà Cung, ta còn phải quản thêm cơm của một người.

Là tiểu thái giám cấp thấp trong cung Hoàng Hậu nương nương tiền nhiệm, năng lực làm việc của Cảnh Thăng vẫn rất được, không chỉ mang nồi và muối đến cho ta, thậm chí còn lén lút chôm vài tép tỏi đến cho ta.

Siu giỏi luôn.

Việc này có nghĩa rằng ta không chỉ có tỏi để ăn, còn có cọng tỏi có thể xào.

Từ trên xuống dưới của tỏi đều là đồ quý, cần phải ăn ngay lúc còn sớm.

Cảnh Thăng nhìn động tác ta bê tỏi giống như bê bài vị của mẹ ruột vậy, chua xót đến mức suýt chút nữa thì rơi nước mắt ra.

“Nương nương người còn cần cái gì? Nô tài đều mang đến cho người.”

Ta còn cần cái gì à?

Ta cần nhiều lắm, ta muốn có dê hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, gà nướng, ngỗng nướng, heo kho, vịt kho, gỏi gà, thịt xông khói, trứng muối, dạ dày hấp, thịt khô, lạp xưởng…

Thôi, trước mắt ta cảm thấy, nhu cầu cấp bách của ta là đem chút dầu đến.

Tháng thứ hai ta ở lãnh cũng, Tề Đức phi đại phát từ bi đưa một tiểu thái giám Cảnh Thăng đến cho ta làm ngoại viện, hoàn mỹ giải quyết vấn đề ăn cơm của ta.

Sau khi tứ phi Quý Thục Hiền Đức đến xem ta xong thì đến lượt cửu tần lấy chiêu nghi đứng đầu đến đây tham quan ta.

Chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện; sung nghi, sung dung, sung viện; tu nghi, tu dung, tu viện, cũng xếp hàng tham quan theo trình tự, hôm nay ngươi đến, ngày mai ta đến, bảo đảm ngày nào cũng có người đến, Vân Hà Cung này của ta sẽ không quá náo nhiệt, cũng không đến mức quá quạnh quẽ.

Có vẻ quan hệ của cửu tần và tiền Hoàng Hậu tốt hơn so với tứ phi một chút, ít nhất khi ta mở miệng xin đồ gì thì cũng không ai thoái thác, sảng sảng khoái khoái mà đưa đến cho ta.

Đương nhiên, ta không mở miệng đòi gì quá đáng là được.

Ta bảo Tần chiêu nghi cần hai cái chăn, tìm Hà chiêu dung lấy ba bộ quần áo để tắm rửa, kéo Mạnh chiêu viện xin bốn cái áo bông mùa đông, sau đó, cửu tần đến đây xem ta đã rất tự giác tự mang đồ vật đến cho ta.

Mã sung nghi mang hai cái bô đến cho ta, Tô sung dung mang một sọt than đến, Lưu sung viện mang cho ta một bộ chén đĩa, thực dụng nhất chính là Lục tu dung, nàng ấy mang đến nguyên một bộ nồi chảo bằng gang cho ta.

Nhờ phúc của cửu tần, tháng thứ ba ta ở lãnh cung, đã có đầy đủ hết dụng cụ sinh tồn dã ngoại cơ bản.

Cuối cùng Thúy Thúy cũng bước ra khỏi cú sốc nương nương nhà mình từ Hoàng Hậu đã biến thành thứ dân, bắt đầu nhận mệnh, ngày ngày đi theo phía sau ta một ngày thực hiện ba tiết kiệm.

Ăn gì, uống gì, trồng gì.

Ta là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa, không thể bởi vì vấn đề hoàn cảnh mà mất đi ý chí cầu sinh.

Vì cổ vũ Thúy Thúy, ta dựa theo thời gian biểu của trường cấp ba Hành Thủy, nghiêm khắc định ra kế hoạch sinh tồn mỗi ngày, thức dậy sớm hơn gà, đi ngủ trễ hơn mèo, chân chính thực hiện “Thần hưng lý hoang uế, đái nguyệt hà sừ quy”* dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh.

*Tạm dịch: Sáng dậy sớm ra đồng nhổ cỏ, tối đến trăng lên mới vác cuốc về nhà.