Chương 20

Cho dù mảnh sân nhỏ này của ta bừng bừng sức sống đến cỡ nào, cuối cùng thứ chôn dưới bùn đất cũng chỉ là cuộc sống củi gạo mắm muối tương dấm trà.

Lâu lâu Trương Cố Dương đến nơi này của ta đi dạo, thứ nhìn thấy chính là cải thảo mọc lá mới, thỏ mềm mềm mập mập, mướp hương bò đầy giàn, ta và Thúy Thúy mỗi người một chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh giếng ăn dưa hấu.

Nhưng mà sáng ra trời chưa sáng ta đã rời giường nấu nước, nửa đêm mưa to còn phải đắp đất cho rau, lúc làm giàn cho mướp hương thì bị cây trúc đâm vào, máu đầy tay, mùa hè nóng đến mức hận không thể cạo trọc khoả thân, mùa đông là những ngày lạnh đến mức tay khô nứt nẻ hết ra. Trương Cố Dương không thấy được.

Cũng không phải ta lấy xuất thân của huynh ấy để nói chuyện này, mà là có lẽ huynh ấy chưa sẵn sàng để vứt bỏ xuất thân của huynh, cùng ta đi lưu lạc thiên nhai.

Xuất thân từ gia đình giàu có cũng không phải chỉ có tư tưởng cảnh giới khác với người bình thường, mà còn là từng li từng tí xa xỉ không lọt vào mắt trong sinh hoạt hàng ngày.

Dùng tiếng người để nói thì là, huynh ấy và ta không phải người cùng một đường.

Cho nên cuối cùng ta chỉ có thể nói với Trương Cố Dương:

“Trở về nghe lời người nhà, tìm một cô nương môn đăng hộ đối cưới đi, thật sự không quên được thì đến mấy nhà nông dân ở ngoại ô kinh thành xem thử, xem thêm mấy nhà rồi huynh sẽ chán ngấy thôi.”

Mỗi một câu nói của ta, ánh sáng trong mắt Trương Cố Dương lại tối đi một chút, cực kỳ giống ta hồi ở Vân Hà Cung qua mùa đông đầu tiên, tâm huyết dâng trào làm một cây đuốc.

Rõ ràng khi mới lấy ra từ đống lửa, ngọn lửa trên đó nhảy múa mạnh mẽ, nhìn ấm áp lắm.

Nhưng vừa mới đưa ra sân, còn chưa đi được một bước, gió thổi qua, phù, đã tắt mất rồi.

Chỉ còn lại mấy đốm tàn lửa bé li ti, tản ra trong không khí lạnh đến mức không thể hoà tan, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.

Trương Cố Dương yên lặng nhìn ta.

“Nương nương nghĩ lại đi, nhưng bất cứ khi nào nương nương muốn ra cung, tại hạ đều… muôn lần chết không chối từ.”

Haiz, nghe lời này xem, không cần huynh muôn lần chết không chối từ, huynh chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt, đừng cứu hoả là được rồi.

Trương Cố Dương không ở Vân Hà Cung lâu, dù sao thị vệ ra cung cũng phải đăng ký canh giờ điểm mão, vô duyên vô cớ ở lại qua đêm trong cung, không cần biết là huynh ấy nói rõ hay không nói rõ, hoàng đế cặn bã đều không nghĩ thông được.

Ta tiễn Trương Cố Dương xong, dựa vào cửa Vân Hà Cung đứng một lát, hít sâu một hơi, xắn tay áo lên, đi giải quyết phiền toái lớn dưới hầm.

Quả nhiên Thúy Thúy đã đun mấy chậu nước ấm, tất cả đều chuyển đến hầm, sau đó thì ngồi xổm ở bên cạnh Từ Thịnh chờ ta.

Ta sờ trán Từ Thịnh, nóng, không ngoài dự đoán.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Trương đại nhân sẽ không nghi ngờ gì chứ?”

Ta bảo Thúy Thúy đến cửa canh.

Tuy rằng Trương Cố Dương đã nhận cú sốc thất tình, trong thời gian ngắn sẽ không đến nữa, nhưng khó bảo đảm sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Thúy Thúy rất biết điều mà đi trông chừng cho ta.

Còn ta nhìn Từ Thịnh, cảm thấy có hơi đau đầu.

Không nghĩ rằng chỉ trong một năm ngắn ngủi mà ta lại phải lột sạch hắn hai lần.

Cơ mà lần này đỡ hơn lần trước một chút, lần trước Từ Thịnh đã nôn ra đầy người, cho nên ta lột hắn từ đầu đến chân, lần này Từ Thịnh che ngực ngã xuống, theo lý thuyết thì ta chỉ cần lột nửa người trên của hắn là được.

Ta cũng thật sự làm như vậy.

Vết thương của Từ Thịnh rất sâu, thịt màu đỏ tươi lộ ra ngoài, với chiều sâu này hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn phải khâu lại.

Được rồi, chỗ của ta không có kim khâu.

Có lẽ trước khi hắn tới đã xử lý miệng vết thương rồi, cơ mà rất rõ ràng cách xử lý cũng chẳng đến nơi đến chốn, chỉ lấy miếng vải rách không biết từ năm nào tháng nào quấn qua loa một chút, trên vết thương rắc một ít gì đó màu xám, vừa nhìn là biết điều kiện vệ sinh không đủ tiêu chuẩn.

Lấy loại vải bẩn thế này để quấn vết thương, ngươi không nhiễm trùng thì ai nhiễm trùng!

Ta chạy ra ngoài lấy cái chăn đắp lên cho Từ Thịnh, sau đó giữa chăn và áo bông, quyết đoán lựa chọn xé cái chăn.

Dù sao may chăn cũng đơn giản hơn vá áo nhiều, xé áo bông thì ta tiếc lắm.

Thúy Thúy dựa theo ý của ta, tiếp tục ở trong sân nấu nước, ta xé chăn thành từng sợi dài, ném hết vào trong nước chần qua một lượt, để phơi khô lại mang đi băng bó vết thương cho Từ Thịnh.

Nhưng mà Thúy Thúy vừa nấu vừa hỏi ta một vấn đề quan trọng:

“Tiểu thư, mình lấy đâu ra thuốc đây?”

Lời này hỏi rất hay, rất có lý.

Mục đích của băng bó vết thương, một là cầm máu, hai là có thể để thuốc dính ở miệng vết thương lâu hơn một chút, ba là bảo đảm độ ấm thích hợp quanh miệng vết thương, bốn là cố định, để miệng vết thương không bị động chạm quá nhiều.

Vấn đề là, vết thương này của Từ Thịnh đã không còn đổ máu, hiện giờ hắn đang sốt cơ mà, ta còn phải hạ nhiệt độ cho hắn, vết thương ở ngực, chỉ cần hắn không lộn xộn, dù có như thế nào cũng không chạm đến vết thương được.

Nếu ta không có thuốc, cần gì phải băng bó cho hắn chứ?

Nước trong nồi đã sôi, cuốn lấy mảnh vải nghiêng lệch vặn vẹo cũng nhảy múa cùng với nước, ta cảm thấy lòng ta cũng giống như mảnh vải kia.

Rách nát, vặn vẹo, còn có sự đau đớn khi bị nước sôi nấu lên.

Vốn dĩ đã không giàu có rồi, phán đoán sai lầm làm cuộc sống vốn không giàu có của ta càng tệ hơn.

Mắt ta rưng rưng, lấy đôi đũa vớt hai mảnh vải lên, đi rửa sạch miệng vết thương cho Từ Thịnh.

A, vì sao trong mắt ta lại rưng rưng nước mắt, bởi vì ta yêu mảnh đất này cực kỳ sâu đậm ư?

Xì, ta chỉ là bởi vì nghèo.

Đợi ông đây ra cung kiếm tiền, chăn ông đây dùng một bộ ném một bộ.

Thôi được rồi, lãng phí đáng xấu hổ, vẫn không nên ném.

Vai ác không xa hoa da^ʍ dật không phải vai ác đủ tư cách, có lẽ ta không có cái mệnh đó.

Ta cầm lấy đũa kẹp mảnh vải đã được nấu, lau từng tí trên người Từ Thịnh.

Không phải ta ghét bỏ, chủ yếu là tay còn không sạch bằng đũa ấy, lúc này cũng không có cồn cho ta khử trùng, nếu đưa tay trụng trong nước sôi cùng đũa, ta thật sự không đưa ra nổi.

Hơn nữa, đừng xem thường năng lực dùng đũa của người Trung Quốc, trừ một vài bộ phận đặc biệt chi tiết, những chỗ khác không xử lý sạch sẽ được mới lạ.

Vì thế, Từ Thịnh lại tỉnh lại, câu đầu tiên nói với ta chính là:

“Lần trước nương nương rửa tại hạ sạch sẽ, cho nên lần này có thể lấy đũa ăn rồi à?”