Chương 1

"Cậu nói cái gì! Hắn kết hôn? Sao tôi không biết hắn kết hôn?" Chẩm Tri Trúc mở cửa xe bước vào, giơ tay lên dùng vai đỡ điện thoại. Nổ máy xe của anh lao ra khỏi gara và lao thẳng ra đường cao tốc.

“Cậu có chắc không?” Chẩm Tri Trúc lúc này vẫn đang nghe điện thoại, anh quay tay lái, những chiếc xe phía sau không ngừng bấm còi, dường như đang phàn nàn về việc không hài lòng.

Chẩm Tri Trúc liếc nhìn gương chiếu hậu, nói: "Đi, đi cướp chú rể! Tôi lập tức đến ngay."

Sau khi lên đường bằng phẳng, Chẩm Tri Trúc đã không thể chịu đựng được nữa. Người đàn ông anh yêu mười năm đột nhiên biến mất cách đây vài ngày và hôm nay sẽ kết hôn. Đối tượng kết hôn còn không phải là mình! Càng nghĩ càng thấy tủi thân, chẳng lẽ những gì mình làm trước đây chưa đủ để Trương Duẫn trân trọng sao?

Anh đạp chân ga, chờ lát nữa nhìn thấy Trương Duẫn, anh nhất định phải quật ngã hắn, sau đó xé rách tây trang của hắn, Chẩm Tri Trúc liếʍ đôi môi khô khốc. Động cơ gầm rú, anh chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, đầu óc trống rỗng.

Chiếc xe do Chẩm Tri Trúc điều khiển lao xuống cầu vượt, dưới cầu là dòng sông không đáy. Giống như miệng vực thẳm, nó nuốt chửng chiếc xe của Chẩm Tri Trúc trong một ngụm, gây ra một cơn sóng lớn, sau đó từ từ trở lại bình yên.

"Loảng xoảng!" Khi anh tỉnh lại, xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng lật sách.

"Gối đầu, làm sao thế?" Trương Duẫn thì thầm vào tai Chẩm Tri Trúc, cô Trương đang giảng tiếng Anh trên bục nhìn xuống.

Chẩm Tri Trúc quay lại và nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang cau mày nói chuyện với mình, đây là... Trương Duẫn? Trương Duẫn lúc học cao trung? Lúc hắn còn gọi anh là "Gối đầu.", từ sau khi tốt nghiệp đại học thì anh chưa bao giờ nghe hắn gọi mình là "Gối đầu" nữa. Đợi đã, chẳng phải anh đã vô tình rơi xuống sông trên đường đi cướp chú rể sao? Anh nghĩ đến việc thi thể của mình sẽ được mọi người nhìn thấy như thế nào.

Sau khi định thần lại, Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc có chút cứng đờ, đưa tay chạm vào trán Chẩm Tri Trúc.

"Gối đầu, cậu bị sốt." Trương Duẫn lo lắng nói.

Chẩm Tri Trúc dùng sức hất tay hắn ra và nói: “Cậu mới là người nóng đấy, ông đây!”

Một tay khác chuẩn bị đánh Trương Duẫn, nhưng anh nhận thấy có gì đó không ổn khi nó vẫn còn trên không trung.

Trương Duẫn nhìn chằm chằm vào Chẩm Tri Trúc với vẻ mặt tổn thương, đôi mắt tràn đầy sự ngây thơ và có chút nhẫn nại.

"Chẩm Tri Trúc, em đang làm gì vậy?" Cô Trương cố kìm giọng hét lên. Cuốn sổ cô đang sửa chính tả tình cờ đến của Chẩm Tri Trúc, không ngẩng đầu lên, cô gạch chéo màu đỏ lên trên rồi nói tiếp: " Lên đây!"

Chẩm Tri Trúc không hài lòng liếc nhìn Trương Duẫn bên cạnh, hiện tại anh rất khó chịu. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ cáu kỉnh. Đứng dậy đi lên bục giảng.

"Tự em nhìn xem mình viết cái gì? Rau viết như thế nào?" Giáo viên tiếng Anh ném quyển chính tả đến trước mặt anh, bụi phấn trên bàn bay lơ lửng trong không khí, hơi thở của Chẩm Tri Trúc trở nên nhỏ hơn.

Điểm số của anh ở trường cao trung không cao lắm và luôn đứng thứ hai từ dưới lên. Về việc tại sao Trương Duẫn, một học sinh đứng đầu lại ngồi cùng anh đơn giản là vì Trương Duẫn quá cao, hơn nữa cũng là do chính hắn xin được ngồi cùng Chẩm Tri Trúc.

"V-e-g-e-t-a..." Chẩm Tri Trúc không nhớ nổi từ này.

Cô Trương nhìn anh một cái, tiếp tục sửa cuốn vở trong tay: “Em nên học hỏi nhiều hơn từ Trương Duẫn. Em đã học năm ba cao trung rồi, những từ đơn giản này cũng không biết, cô nói cho em biết nhé! Nếu không phải cô không từ bỏ em thì đã sớm mặc kệ em. Sở dĩ đến bây giờ cô vẫn quan tâm đến em là vì... không biết nữa... mỗi ngày... "

Chẩm Tri Trúc càng nghe càng thấy mơ hồ, đầu cảm thấy choáng váng. Anh nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống.

Khi tỉnh lại lần nữa, anh đã nằm trên giường bệnh. Với đôi mắt nhức nhối, anh ngước mắt lên và nhìn về phía cửa sổ. Anh nhìn thấy Trương Duẫn đang làm bài tập trên bàn cạnh cửa sổ, mặt trời ngoài cửa sổ vẫn còn nửa đầu, màu đỏ cam nhuộm một nửa bầu trời. Ánh sáng xuyên qua cành cây chiếu vào Trương Duẫn, khiến thiếu niên trông như một bức tranh. Gió thổi tung mái tóc mềm mại của hắn, đầu bút cọ vào mặt giấy, thỉnh thoảng dừng lại như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi đột nhiên lại bắt đầu viết một cách điên cuồng.

Chẩm Tri Trúc nhớ lại, anh và Trương Duẫn đã ở bên nhau vào năm cuối cao trung. Nói cách khác, Trương Duẫn hiện là bạn trai của anh, còn là thời điểm cuồng nhiệt nhất.

Nhắm mắt lại, anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Trương Duẫn viết cọ xát trên giấy. Một lúc sau, âm thanh dừng lại, sau đó có tiếng bước chân của Trương Duẫn đi tới.

Trương Duẫn nhẹ nhàng đặt tay lên trán Chẩm Tri Trúc, tay hắn hơi lạnh còn Chẩm Tri Trúc giả vờ ngủ. Anh vẫn chưa muốn đối mặt với người này, nghĩ tới việc hắn sẽ làm sau này khiến Chẩm Tri Trúc vô cùng khó chịu.

Trương Duẫn thấy chai nước của Chẩm Tri Trúc đã gần hết nên gọi y tá đến rút kim.

Chẩm Tri Trúc lại nhắm mắt và ngủ thϊếp đi.

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, hình như là ba mẹ anh. Anh mở mắt ra và nhìn thấy mẹ mình và Trương Duẫn đang nói chuyện ở cuối giường.

Người đầu tiên nhận ra anh đã tỉnh lại là Trương Duẫn.

"Gối đầu đã tỉnh rồi." Trương Duẫn khóe mắt nhìn thấy động tác của Chẩm Tri Trúc, vui mừng nhìn sang. Mặt khác, mẹ của Chẩm Tri Trúc là Đổng Tuyết và ba Chẩm Ma Hồng hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng đó là sự thật.

Chẩm Tri Trúc đang học xa nhà, Đổng Tuyết và Chẩm Ma Hồng chắc chắn đã vội vã chạy tới đây sau khi nghe tin Chẩm Tri Trúc bị bệnh.

Chẩm Ma Hồng đầy ẩn ý liếc nhìn Trương Duẫn, sau đó quay sang Chẩm Tri Trúc và nói: "Còn không mau cảm ơn bạn cùng lớp đi."

Từ nhỏ Chẩm Tri Trúc đã sợ ba mình cũng không thân với ông lắm. Cho dù là mười năm sau Chẩm Tri Trúc vẫn cảm thấy giữa mình và ba có một vách ngăn.

"Không sao, không sao đâu ạ, gối đầu là bạn thân nhất của cháu." Trương Duẫn nhanh chóng giải thích.

Chẩm Tri Trúc cười khổ, rất nhiều năm sau, Trương Duẫn cũng giải thích như vậy, Chẩm Tri Trúc là bạn thân nhất của tôi.

Chẩm Ma Hồng mím môi không nói gì, Đổng Tuyết nhìn Chẩm Tri Trúc đang nằm trên giường nói: "Mẹ đã bảo con phải vận động nhiều một chút, xem cái thân thể này của con xem, ba ngày thì đã có hai ngày bị bệnh. Ở bên ngoài một mình càng khiến người ta không thể bớt lo."

"Mẹ, con biết rồi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Chẩm Tri Trúc nghe Đổng Tuyết nhắc mãi cũng cảm thấy đau đầu. Năm đó mẹ anh dùng cái miệng thông minh này để dỗ dành Chẩm Ma Hồng khuất phục.Trước mặt bà, dù có nói bao nhiêu lý do thì bà cũng có thể đánh trả trở về.