Chương 4

Trương Duẫn mở túi, bên trong là một số đồ ăn đã nấu chín và đồ uống.

"Được rồi, Trương Duẫn, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trương Duẫn mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn thu dọn đồ đạc về ký túc xá ở." Chẩm Tri Trúc bình tĩnh nói.

"Sao vậy?" Trương Duẫn cau mày hỏi, hắn có chút khẩn trương, hôm qua hắn nhận thấy gối đầu có gì đó không ổn, cũng không biết tại sao.

“Sống ở đây lâu cũng có chút chán.” Chẩm Tri Trúc đương nhiên không thể nói là ba cậu muốn tới xem cậu!

Trương Duẫn mất mát gật đầu, ánh mắt ủy khuất cực kỳ, nhưng lại không nói gì.

Sáng hôm sau, Chẩm Tri Trúc và Trương Duẫn đến trường, hôm nay anh đã khỏi bệnh hoàn toàn. Sáng sớm thức dậy đi đến cổng trường, liền nhìn thấy người phụ nữ mà Chẩm Tri Trúc không muốn gặp nhất!

Tần Mạt Xá! !

Đây là người phụ nữ kiếp trước đã kết hôn với Trương Duẫn ! Giống như một bạch liên hoa! Không, không, không, là một con mụ mưu mô! Biết hai người họ đã ở bên nhau nhưng vẫn muốn phá hư mối quan hệ của bọn họ.

Khi Chẩm Tri Trúc nhìn thấy cô ta, trong lòng anh đã xé nát cô ta hàng ngàn lần, người phụ nữ này thực sự đáng sợ, thậm chí còn có chút điên cuồng.

Khi Tần Mạt Xá nhìn thấy Chẩm Tri Trúc và Trương Duẫn, cô ta ưỡn ẹo đi tới. Đồng phục học sinh của cô ta là do chính tay cô ta sửa đổi, quần của cô không bị trễ đáy như những học sinh nữ khác, chân cô thẳng tắp, đường nét càng rõ ràng hơn khi có gió thổi qua.

Chẩm Tri Trúc cược rằng Tần Mạt Xá chắc chắn không mặc quần thu*! Hôm nay trời lạnh muốn chết, Chẩm Tri Trúc thậm chí còn không muốn duỗi tay ra, người phụ nữ này thực sự rất mạnh mẽ.

*Quần giữ nhiệt của trung mặc bên trong quần áo.

"Chào buổi sáng!" Tần Mạt Xá mỉm cười chào hỏi, hôm nay cô ta thoa son môi màu hồng nhạt, lông mày tựa như hoa nở. Nếu như Chẩm Tri Trúc không có thành kiến với cô ta, sẽ cảm thấy người này lớn lên không tồi.

Nhưng! Chẩm Tri Trúc nghĩ, tại sao người này lại lớn lên thành ra như thế này! Môi mỏng và đôi mắt hai mí lại dài đến đáng kinh ngạc, anh phải nhìn kỹ hơn để xem Tần Mạt Xá có dán miếng kích mí hay không. Kẻ mắt thì cong vẹo, thật là kỳ quặc, thậm chí còn chấm nốt ruồi ở khóe mắt. Trời ơi sao lại học theo anh vậy? Ôi, lông mi trông như chân ruồi. Như vậy mà không biết xấu hổ còn đi ra ngoài, có thể đi quay phim kinh dị luôn được rồi, đảm bảo có thể vượt qua vòng thử vai.

Chẩm Tri Trúc mỉm cười gật đầu: "Chào buổi sáng."

Tần Mạt Xá mỉm cười: "Bạn học Trương Duẫn, ừm, tôi muốn mượn cuốn ghi chú ngữ văn của cậu. Hôm qua tôi chưa nhớ hết. Có được không?~ " Nói xong, như có như không mà chớp chớp mắt nhìn Trương Duẫn, lông mi như chân ruồi khẽ rung.

Chẩm Tri Trúc nhìn Trương Duẫn, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như cũ. Anh muốn xem Trương Duẫn sẽ trả lời thế nào, nếu không được thì anh sẽ tự mình ra tay.

"Được rồi, lát nữa đến lớp của tôi lấy." Trương Duẫn gật đầu, hắn học giỏi, thường xuyên có người đến mượn sách vở. Nhiều người ban đầu nghĩ hắn là người lạnh lùng nhưng sau thời gian học tập cùng nhau lâu như vậy, họ dần dần có cảm tình với hắn. Cảm thấy Trương Duẫn là một chàng trai ấm áp, khiến người ta muốn yêu.

Chẩm Tri Trúc ho nhẹ: “Xin lỗi, tối qua tôi đã đặt chỗ rồi.”

Tần Mạt Xá bĩu môi: “Nhưng… bạn học Trương vừa mới hứa với tôi mà.”

“Cô có hiểu cái gọi là thứ tự trước sau hay không? Tối qua tôi đã nói với cậu rằng hôm nay tôi mượn sổ ghi chú." Chẩm Tri Trúc kéo tay áo Trương Duẫn . "Chắc là cậu đã quên ha bạn học Trương."

"À, tôi nhớ ra rồi. Đúng là có chuyện như vậy, xem trí nhớ của tôi này." Trương Duẫn ảo não vỗ đầu mình.

Anh hai ơi, kỹ năng diễn xuất này của anh tệ vô cùng... Chẩm Tri Trúc thầm nghĩ.

"Nhưng... vừa rồi cậu mới hứa với tớ mà." Tần Mạt Xá vò vò góc áo, giả vờ ủy khuất nói.

Chẩm Tri Trúc mỉm cười: “Bạn Tần, chẳng lẽ cậu đã quên chúng ta không học cùng lớp, giáo viên cũng khác nhau? Tôi sợ nếu cậu chép bài của cậu ấy sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, điểm số của cậu cũng tốt như vậy, cần gì phải tranh đoạt với một người thực sự cần như tôi? Đúng không?"

"Tôi chỉ muốn xem một chút thôi không được sao?" Tần Mạt Xá không buông tha nói.

“Được rồi, chờ tôi chép xong sẽ đưa cho cậu.” Chẩm Tri Trúc tinh nghịch nháy mắt với cô.

Tần Mạt Xá sửng sốt một lát: “Được.”



Chẩm Tri Trúc không nói nên lời, quả thực là tự mình nhảy vào hố.

Chuông chuẩn bị vừa vang lên khi hai người bước vào lớp, tiết đầu tiên là tiếng Anh, Chẩm Tri Trúc nghe không hiểu lắm nên viết loạn lên giấy.

Anh nghiêng đầu nhìn Trương Duẫn bên cạnh, hắn cẩn thận lắng nghe và dường như nhận ra ánh mắt của Chẩm Tri Trúc, Trương Duẫn quay đầu lại mỉm cười với anh, thuận tiện nắm lấy bàn tay nhỏ phía dưới bàn học.

Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, Chẩm Tri Trúc không còn chút sức lực nào dựa vào vai Trương Duẫn.

"Tốt nhất là cậu nên nghe đi." Trương Duẫn nhanh chóng hôn lên đầu Chẩm Tri Trúc trong khi không có ai chú ý.

Chẩm Tri Trúc run lên như bị điện giật.

"Buổi chiều tôi sẽ về thu dọn đồ đạc, trước tiên tôi sẽ dọn dẹp ký túc xá." Chẩm Tri Trúc đứng dậy, anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ phải lòng Trương Duẫn.

Trương Duẫn trầm ngâm hồi lâu: “Có nhất thiết phải như thế này không?”

“Hả? Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn về ký túc xá thôi.” Chẩm Tri Trúc đã nghĩ đến câu này lâu rồi, lời nói điển hình của một tra nam!