Chương 9

Anh mặc quần ngược!!!!

Anh nhớ lại sáng nay đi vội quá, dẫn đến mặc quần không kỹ, sau khi ra khỏi nhà thì mới tờ mờ sáng, nên ai mà quan tâm đến việc anh mặc quần ngược hay đúng.

Cũng may, là quần đồng phục không có sự khác biệt giữa mặt trước và sau, chỉ có hai túi quần.

Khi Trương Duẫn đi tới, tình cờ nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Chẩm Tri Trúc, hắn liền kéo ghế ra ngồi xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Duẫn gom gọn giấy nháp tùm lum trên bàn của Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý, liền nói: "Tôi... mặc quần ngược"

"Phì!" Trương Duẫn không nhịn được cười, liếc nhìn phía dưới Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc bị hắn đến mức không được tự nhiên kẹp chân lại.

"Nên làm sao đây?" Chẩm Tri Trúc ghé vào tai Trương Duẫn và hỏi.

Trương Duẫn kéo khóa áo đồng phục, cởϊ áσ khoác đồng phục ra, bên trong hắn mặc một chiếc áo len trắng, không quá lạnh.

"Che lại trước đã, đến nhà vệ sinh thay lại."

Chẩm Tri Trúc nhìn bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng đan xen trong tay Trương Duẫn, để Trương Duẫn buộc nó vào thắt lưng. Cảm thấy nó hơi kỳ kỳ? Sao giống với cách bạn trai làm khi bạn gái đến tháng vậy....

"Cậu không lạnh à?" Chẩm Tri Trúc nhìn chiếc áo len trắng của Trương Duẫn, trời đang vào mùa đông.

Trương Duẫn lắc đầu: "Không lạnh, dù gì cũng không thể để cậu cởϊ áσ, đúng không?"

Trương Duẫn đứng dậy và nói: "Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ vào tiết."

Chẩm Tri Trúc không nói gì nữa, anh cùng Trương Duẫn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cũng may là gần đến giờ học nên nhà vệ sinh không có ai.

Trương Duẫn đang đợi bên ngoài, Chẩm Tri Trúc cởi đồng phục học sinh ở thắt lưng đưa lại cho Trương Duẫn, sau đó nhanh chóng thay quần.

Khi bước ra, anh nhìn thấy Trương Duẫn đang dựa vào tường, trên tay cầm cuốn sổ từ vựng để ghi nhớ các từ, Chẩm Tri Trúc bước tới. Trương Duẫn vô thức liếc nhìn quần của Chẩm Tri Trúc.

“Sao sáng nay tôi lại không để ý nhỉ?” Hắn lẩm bẩm.

Chẩm Tri Trúc liếc nhìn cuốn từ vựng trong tay hắn: “Tôi đi vội nên không chú ý.”

Trương Duẫn kéo Chẩm Tri Trúc về phía lớp học.

"Ừm, hôm nay tôi sẽ chuyển về ký túc xá." Chẩm Tri Trúc dừng lại, nhìn bóng lưng Trương Duẫn dừng lại một lúc, hắn gật gật đầu và không nói gì.

Nếu không phải vì không biết ba Tương Duẫn sẽ đột nhiên tập kích vào ngày nào, thì Chẩm Tri Trúc chắc chắn sẽ không chuyển về ký túc xá.

Trên đường về lớp học Trương Duẫn không nói một lời nào, tiếp theo là nghe viết từ đơn Tiếng Anh, Chẩm Tri Trúc cũng không thể chép bài của Trương Duẫn.

Cô Trương còn đang đọc những từ tiếng Anh và Chẩm Tri Trúc đương nhiên không thể viết được! Ai có thể nhớ được những từ còn dài hơn mái tóc của mình! Anh viết nghĩa tiếng Trung của từ này vào quyển chính tả của mình và liếc nhìn Trương Duẫn bằng khóe mắt. Không phải là anh gian lận, mà là cảm nhận được cảm xúc của Trương Duẫn không đúng.

Ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua cửa kính, bầu trời u ám khiến người ta buồn ngủ.

Bóng của Trương Duẫn chạm vào Chẩm Tri Trúc, cảm giác như hắn đang ôm lấy anh.

"Có một số em, đừng có mà nhìn đông ngó tây. Nếu không nhớ rõ lại đi chép bài của người khác thì có ích lợi gì hả? Trong phòng thi có thể nhìn mà chép không?" Cô Trương trầm giọng nói.

Chẩm Tri Trúc rút lại tầm nhìn ngoại vi của mình.

Hừ! Không cho tôi xem từ đơn, cậu nhớ đấy tôi sẽ ghi lại!

Đợi đã, không phải đã nói sau khi trọng sinh sẽ cố gắng thi đại học sao? Sao lại bắt đầu xoay quanh Trương Duẫn rồi?

Tránh xa Trương Duẫn là tốt cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần.

Cuốn sách chính tả được truyền từ sau ra trước cho bạn học đầu tiên, Chẩm Tri Trúc nhân lúc này lén lút nhìn từ đơn của Trương Duẫn. Vội vàng nhanh tay viết vào.

Trương Duẫn không nhìn anh, giả vờ như không biết.

Sau khi Chẩm Tri Trúc viết xong, lập tức truyền cho người phía trước, sau đó tránh ánh mắt của cô Trương trên bục giảng.

"Ừm, cậu có muốn ăn khoai tây chiên không?" Chẩm Tri Trúc cẩn thận lấy khoai tây chiên trong hộc bàn ra và lặng lẽ hỏi Trương Duẫn.

"Bây giờ là giờ học." Trương Duẫn ngẩng đầu lên, nhưng thậm chí không nhìn Chẩm Tri Trúc.

Ngạo kiều! Chẩm Tri Trúc tóm tắt Trương Duẫn bằng một từ, không phải vì hôm nay anh sẽ chuyển đi sao? Đây là vì tốt cho hắn thôi! Nếu không, ba của Trương Duẫn sẽ biết bọn họ sống cùng nhau...

Không đúng, hai người đàn ông sống chung với nhau hình như cũng không có vấn đề gì? ? Ôi, xem đầu óc của anh đây này! Đây chính là cái gọi có tật giật mình, con trai có bạn tốt thì có sao chứ? Hơn nữa... Ba của Trương Duẫn thậm chí còn xoa đầu anh và nói: "Thằng nhóc này thật ngoan, ta rất thích." Ở kiếp trước ba của Trương Duẫn rất thích Chẩm Tri Trúc, ông ấy ghét bỏ Trương Duẫn chỉ biết học tập, sao có thể bằng Chẩn Tri Trúc có thể chơi piano!

Tất nhiên, Chẩm Tri Trúc sẽ không nói lại chuyện này với Trương Duẫn , dù sao thì việc quay trở lại ký túc xá ngay từ đầu là chủ ý của anh, nếu không sẽ giống gây rối vô cớ.

Anh cúi đầu lặng lẽ xé khoai tây chiên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô Trương đang sửa bài chính tả trên bục giảng.

Chẩm Tri Trúc dùng cùi chỏ làm cây bút xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt lên, nhanh chóng lấy ra một miếng khoai tây chiên trong hộc bàn nhét vào miệng. Sau khi làm xong anh lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra.

Trương Duẫn bên cạnh nén cười đến muốn nội thương.

“Chẩm Tri Trúc, lên đây!” Cô Trương từ trên bục hét lên.

“…”