Chương 4: Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?

Lăng Vân Phong, nơi ở của Kiếm Tôn.

Một người mặc y phục thêu hạc xám trắng đứng lặng lẽ trước cửa sổ, buông mắt nhìn Thẩm Tư Nguyên đang vẽ tranh ở bàn bên cạnh.

Gã có lông mày kiếm, mắt sáng như sao, khi cụp mắt xuống, thần thái lạnh lùng xuất thế, không ai khác chính là chưởng môn hiện tại của Kiếm Tông, Kiếm Tôn Nguyên Mục Châu.

Đúng như Thẩm Quân Ngọc suy đoán trước đó, mấy ngày nay Nguyên Mục Châu đang ở trong Kiếm Tông.

Thẩm Tư Nguyên và Vân Tố Tâm quả thật đã nhận được tín vật của Nguyên Mục Châu mới có thể thuận lợi ra vào Vân Miễu Các.

Về phần vì sao Nguyên Mục Châu vẫn chưa đi gặp Thẩm Quân Ngọc.

Không phải vì bận, mà vì, không muốn.

Hoặc là nói, mang theo tâm lý né tránh mệt mỏi chán chường.

Giống như giờ phút này, mai vàng ở Lăng Vân Phong cuối cùng cũng nở rộ, khắp nơi một mảnh đỏ rực, mang theo sương giá và tuyết, khiến người rung động.

Khi còn trẻ, Nguyên Mục Châu thích nhất là đấu kiếm với Thẩm Quân Ngọc ở Lăng Vân Phong, nhưng bây giờ, gã thà ngắm Thẩm Tư Nguyên vẽ tranh bên cửa sổ trong phòng, đem những bông hoa mai rực rỡ và khung cảnh tuyết mù sương khắc họa dưới ngòi bút.

Cũng không muốn đặt chân tới Vân Miễu Các dù chỉ nửa bước.

Thẩm Tư Nguyên sau khi vẽ xong nửa bức tranh, khẽ mỉm cười đặt bút xuống, cậu ta xoay xoay cổ tay, ngước mắt nhìn Nguyên Mục Châu: "Nguyên đại ca đứng lâu như vậy không thấy mệt sao?"

Nguyên Mục Châu: "Ta không sao."

"Còn đệ mới bình phục vết thương, đừng làm việc quá sức."

Ý cười trong mắt Thẩm Tư Nguyên càng sâu: "Tốt xấu gì đệ cũng là cao thủ cảnh giới Luyện Hư, đâu có yếu đuối như vậy?"

Nguyên Mục Châu đưa mắt nhìn cậu ta: "Nhưng xem hành vi liều lĩnh của đệ khoảng thời gian này đi, chẳng có dáng dấp gì của một cao thủ cả."

Giọng điệu nói ra câu này của Nguyên Mục Châu tuy thản nhiên nhưng sự quan tâm ẩn chứa trong đó không hề hời hợt, Thẩm Tư Nguyên nghe xong cảm thấy vô cùng dễ chịu, cậu ta đang định tiện đà trêu chọc Nguyên Mục Châu vài câu thì đột nhiên, có một con chim bồ câu bay vào cửa sổ——

Những con chim bồ câu truyền tin trong Kiếm Tông đều có hình dạng giống nhau, nên Thẩm Tư Nguyên cũng không thèm để ý, tạm thời im lặng nhìn sang Nguyên Mục Châu.

Không ngờ khi Nguyên Mục Châu nhìn thấy chú chim bồ câu này, ánh mắt của gã lại sững sờ trong giây lát.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Nguyên Mục Châu sắc mặt như thường giơ tay lên bắt lấy bồ câu, lấy bức thư bồ câu mang đến rồi mở ra đọc.

Bức thư có vẻ rất ngắn, Nguyên Mục Châu liếc nhìn một cái rồi cất lá thư vào trong ngực.

Nhưng khoảnh khắc gã gấp lại lá thư, trong con ngươi dưới cặp mày kiếm bất giác tràn ra một tia u ám.

Thẩm Tư Nguyên đoán ý qua sắc mặt, hỏi: "Trong phái xảy ra chuyện gì sao?"

Nguyên Mục Châu lắc đầu: "Chỉ là một vài chuyện nhỏ, đệ không cần lo lắng."

Thẩm Tư Nguyên biết bản tính của Nguyên Mục Châu, sau khi suy đoán một chút, cậu ta liền "thấu hiểu lòng người" cười nói: "Không sao, Nguyên đại ca có việc thì cứ đi đi. Đệ vẽ nửa ngày trời rồi cũng thấy mệt, đúng lúc nghỉ ngơi một lát."

Nguyên Mục Châu nghe vậy, bất giác yên lặng liếc nhìn Thẩm Tư Nguyên.

Ánh mắt này có chút sâu xa, Thẩm Tư Nguyên nhìn thấy trong lòng hơi giật thót, nhưng cậu ta vẫn duy trì nụ cười trong sáng, an tĩnh.

Cũng may Nguyên Mục Châu chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài nói: "Nếu ai cũng hiểu chuyện như đệ thì tốt quá."

Nguyên Mục Châu vừa nói ra câu này, trong đầu Thẩm Tư Nguyên chợt lóe, lập tức hiểu ra điều gì đó.

Trong lòng cậu ta không khỏi vui mừng, nhưng không để lộ ra ngoài, vẫn giữ nguyên vẻ ân cần như trước, để Nguyên Mục Châu đi lo việc của mình.

Tuy nhiên, lúc Nguyên Mục Châu sắp rời đi, cậu ta làm như vô ý nói ra một câu nhẹ nhàng: "Nguyên đại ca, nếu huynh có thời gian thì nên đến thăm huynh trưởng, tuy dạo này tâm trạng của huynh ấy hơi bức bối nhưng vẫn luôn nhớ đến huynh. Nếu huynh đến, chắc hẳn huynh ấy sẽ thấy vui."

Quả nhiên, Thẩm Tư Nguyên vừa nói những lời này, khí tức tỏa ra từ người Nguyên Mục Châu càng thêm đông lạnh.

Gã chỉ để lại một câu "Biết rồi" liền quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Nguyên Mục Châu, một lúc sau khóe môi Thẩm Tư Nguyên vô thức câu lên, nở một nụ cười hả hê từ đáy lòng.

·

Đứng bên ngoài Vân Miễu Các, Nguyên Mục Châu đứng lặng trong gió tuyết, chỉ ngẩng đầu nhìn những bông hoa tuyết rơi từng chút một xuống kết giới trắng bạc của Vân Miễu Các, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Gã đại khái cũng biết được tại sao Thẩm Quân Ngọc lại muốn gặp mình.

Cho nên gã mới không muốn vào Vân Miễu Các.

Bởi vì gã cũng không ngờ được, chàng thiếu niên xán lạn đầy sức sống ngày xưa lại trở thành bộ dạng như bây giờ.

Lạnh lùng quái gở, nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn ghen tị với chính đệ đệ ruột của mình vì những điều vô căn cứ.

Nhiều năm qua, gã vẫn luôn tìm cách chữa trị Kim Đan, nhưng Thẩm Quân Ngọc lại không thể chịu được gian khổ, nhiều lần thất bại, lãng phí vô số tài nguyên.

Gã chưa bao giờ phàn nàn về điều này, nhưng chính Thẩm Quân Ngọc lại là người bỏ dở giữa chừng, nói mình không muốn hồi phục Kim Đan nữa.

Lúc ấy, gã vô cùng thất vọng, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Quân Ngọc gã lại chẳng thể nói được gì, chỉ có thể đồng ý.

Lúc đó, gã nghĩ: Thời gian còn dài, cứ từ từ vậy.

Nhưng kể từ lúc đó, Thẩm Quân Ngọc bắt đầu xa lánh lạnh nhạt với gã một cách khó hiểu, nhiều lần đóng kín cửa không gặp ai, cũng không cho biết lý do, khiến gã thất vọng nản lòng hết lần này đến lần khác.

Nhưng tất cả chuyện này cũng không phải lý do thực sự khiến Nguyên Mục Châu không muốn đặt chân đến Vân Miễu Các.

Lý do quan trọng nhất là —— Thẩm Tư Nguyên.

Bất cứ khi nào Thẩm Quân Ngọc lạnh nhạt hoặc có tâm trạng bất thường, Thẩm Tư Nguyên đều luôn xuất hiện đúng lúc, để giúp hai người giải quyết tình huống.

Khi gã gặp khó khăn trong nội bộ môn phái, Thẩm Tư Nguyên cũng thay mặt gã chạy khắp nơi làm dịu mối quan hệ cho gã.

Ngay cả khi gã buồn rầu vì từ bỏ việc chữa trị Kim Đan cho Thẩm Quân Ngọc, suýt thì bị tẩu hỏa nhập ma, cũng chính Thẩm Tư Nguyên đã dốc hết tâm huyết sức lực tìm ra những thiếu sót trong công pháp kịp thời cứu gã.