Chương 5

Lại thêm việc xà yêu mấy ngày trước...

Đủ loại chuyện như vậy, trong lòng gã rất khó mà không rung động.

Đặc biệt là khi người khác nhìn thấu tình cảm sâu đậm của Thẩm Tư Nguyên mà nói bóng nói gió bên tai gã rất nhiều lần, ban đầu gã thấy khó chịu nhưng sau đó dần dần chuyển sang cảm giác day dứt và thương hại.

Mà loại cảm xúc này bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ bắt đầu từ đại hội môn phái chín năm trước.

Như thường lệ, các trưởng lão đều chĩa mũi dùi vào Thẩm Quân Ngọc, mong gã thôi Thẩm Quân Ngọc, mau chóng đột phá cảnh giới Đại Thừa.

Thậm chí có một vài trưởng lão còn lấy việc rút khỏi Kiếm Tông ra uy hϊếp.

Khi đó, sự mệt mỏi và phẫn nộ trong lòng gã đã bị kìm nén đến cực hạn, sắp sửa bùng nổ.

Là Thẩm Tư Nguyên đã đứng lên.

Thẩm Tư Nguyên hứa rằng, sẽ xem tử vi vận mệnh cho từng trưởng lão trong vòng mười năm, miễn là những trưởng lão này tiếp tục ủng hộ gã.

Khoảnh khắc đó Nguyên Mục Châu rất kinh ngạc, cũng rất cảm động.

Ngọc Hoành Tông chuyên về phong thủy chiêm tinh, có thể thông hiểu kiếp trước, dự đoán tương lai.

Vì vậy, các tu sĩ của Ngọc Hoành Tông mặc dù tu vi không cao, nhưng họ vẫn luôn là thượng khách của các môn phái lớn.

Xem tử vi vận mệnh là một bí truyền của Ngọc Hoành Tông, mỗi lần tính toán đều tiêu hao rất nhiều tâm huyết, nhưng lại vô cùng lợi hại, có thể giúp người vượt qua giai đoạn đột phá quan trọng, thậm chí là sinh tử.

Thẩm Tư Nguyên vì gã mà nhận lời làm việc này.

Dù gã đã phản đối ngay tại chỗ nhưng không thể địch lại sự kiên trì của các trưởng lão và Thẩm Tư Nguyên.

Cuối cùng, địa vị của gã lại được bảo toàn, các trưởng lão đã cho gã thư thả thêm mười năm nữa.

Mang nợ ân tình nặng nề như vậy, Nguyên Mục Châu chỉ cảm thấy trên vai mình có thêm một gánh nặng, nhưng trong lòng lại không thấy nặng trĩu, ngược lại như thấy được một tia sáng khác.

Từ đó về sau, gã dần trở nên thân thiết với Thẩm Tư Nguyên.

Gã nhiều lần đề nghị dùng những lợi ích khác để thay thế lời hứa đoán mệnh mà Thẩm Tư Nguyên đã hứa với những trưởng lão đó, nhưng Thẩm Tư Nguyên đều từ chối.

Gã lo lắng cho Thẩm Tư Nguyên, nhưng Thẩm Tư Nguyên lại mỉm cười nói: "Có thể làm chút chuyện cho Nguyên đại ca, đệ cảm thấy rất vui, bao nhiêu năm qua huynh đã vì huynh trưởng mà vất vả lắm rồi, là Thẩm gia bọn đệ thiếu nợ huynh."

Nguyên Mục Châu sửng sốt trong giây lát, trong lòng khẽ run lên, gần như mất đi bình tĩnh.

Phải đó, ngay cả Thẩm Tư Nguyên cũng cảm thấy nhà họ Thẩm nợ gã.

Dù gã không nghĩ như vậy nhưng nghĩ đến Thẩm Quân Ngọc, lại khiến gã cảm thấy lạnh lòng.

Chớp mắt, thời hạn mười năm đã đến.

Thẩm Tư Nguyên tiếp tục bôn ba vì gã, còn bị thương vì gã.

Đến nay gã vẫn còn nhớ, cái đêm Thẩm Tư Nguyên bị xà yêu đánh trọng thương hôn mê mấy ngày trước, Thẩm Tư Nguyên sắc mặt trắng bệch nắm chặt tay gã, khàn giọng nói: "Nguyên đại ca, đệ thật sự hết cách rồi. Nhưng đệ thực sự không muốn thấy huynh bị liên lụy đến nông nỗi này."

"Đệ nghĩ, nếu thật sự không còn cách nào, huynh có thể tạm thời thuyết phục huynh trưởng giả hòa ly với huynh, sau này lại ký kết khế ước. Ít nhất làm như vậy sẽ không ảnh hưởng đến đột phá của huynh."

Nguyên Mục Châu nghe những lời này của Thẩm Tư Nguyên, hắn cau lại mày kiếm, vừa định lên tiếng, Thẩm Tư Nguyên lại nhìn gã, cười khổ nói: "Nguyên đại ca, nhiều năm như vậy, hẳn là huynh hiểu được lòng đệ. Nhưng đệ nói như vậy không phải muốn thừa nước đυ.c thả câu, đệ, đệ... Chỉ mong huynh có thể sống một cuộc sống như ý muốn."

Lúc ấy, nhìn ánh mắt tiều tụy nhưng vô cùng sáng trong của Thẩm Tư Nguyên, trái tim của Nguyên Mục Châu không kiềm chế được run lên dữ dội.

Gã được tôn là Kiếm Tôn, trong mắt người đời gã có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được.

Nhưng đâu ai biết, bốn chữ đơn giản "sống như ý muốn" đối với gã lại là một điều xa xỉ vô cùng.

Chỉ có người trước mặt mới hiểu được...

Một lúc lâu sau, Nguyên Mục Châu mới chậm rãi nắm lại tay Thẩm Tư Nguyên, dùng giọng điệu đến bản thân cũng thấy xa lạ thì thầm nói: "Đệ hãy dưỡng thương cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều."

"Những gì đệ nói, ta sẽ xem xét."

Lúc ấy, trong mắt Thẩm Tư Nguyên rõ ràng hiện lên một tia sáng ngời cảm động, cũng vô thức nắm lấy tay Nguyên Mục Châu.

Khi đó, Nguyên Mục Châu thấy rõ sự chờ mong ẩn chứa trong mắt Thẩm Tư Nguyên, nhưng gã cũng không buông tay Thẩm Tư Nguyên.

Nhưng sau đêm đó, Nguyên Mục Châu đã bình tĩnh trở lại, cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bởi vì gã hiểu được, nếu lần này gã thực sự yêu cầu Thẩm Quân Ngọc giải trừ khế ước đạo lữ, thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Mà gã, đã từng hứa với Thẩm Quân Ngọc sẽ bên nhau trọn đời.

Gã không biết phải lựa chọn thế nào, nên chọn cách trốn tránh.

Cho tới ba ngày trước, Thẩm Tư Nguyên chủ động đến thăm Thẩm Quân Ngọc ở Vân Miễu Các, gã mơ hồ đoán được Thẩm Tư Nguyên muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tín vật cho cậu ta.

Trong lòng gã rất nôn nóng muốn biết được kết quả cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng gã cũng cực kỳ mâu thuẫn.

Gã muốn biết Thẩm Quân Ngọc sau ngần ấy năm có còn quan tâm đến gã không?

Y có bằng lòng vì sự đột phát của gã mà tạm thời giải trừ khế ước đạo lữ không?

Nếu đúng như vậy, thì những nỗ lực bao năm qua của gã cũng không phải vô ích.

Nhưng gã lại không nhịn được nghĩ —— Nếu Thẩm Quân Ngọc thực sự đồng ý, vậy sau này gã phải lựa chọn thế nào?

Vì thế, vào cái đêm Thẩm Quân Ngọc và Thẩm Tư Nguyên nói chuyện ở Vân Miễu Các, gã đã đợi Thẩm Tư Nguyên ở đình nghỉ chân ngoài Vân Miễu Các.

Cho đến tận đêm khuya, Thẩm Tư Nguyên xuất hiện trước mặt gã với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt áy náy, bất lực nhỏ giọng nói: "Nguyên đại ca, thật xin lỗi. Nhưng đệ đã cố hết sức thuyết phục huynh trưởng rồi, nhưng huynh ấy không muốn, đệ cũng hết cách..."

Lúc ấy, trong màn tuyết rơi dày đặc, Nguyên Mục Châu nghe thấy tiếng đạo tâm trước giờ vẫn luôn kiên cố của mình khẽ khàng vỡ vụn.