Chương 2

Nghe thấy những dặn dò quen thuộc này, Sầm Niên hốc mắt lại đỏ. Hắn nỗ lực ổn định hơi thở, không cho tiếng hít thở tiết lộ cảm xúc của chính mình, cùng nàng tùy tiện trò chuyện gần đây chuyện này.

Hắn cố gắng điều hòa hơi thở, ngăn không làm lộ cảm xúc của chính mình, thản nhiên trò chuyện với dì về những chuyện gần đây.

“Con là tình nguyện... Đúng vậy, con và Ngụy Diễn đã ở bên nhau nhiều năm, đều đã quen thuộc. Dì ngàn vạn lần đừng lo lắng cho con.”

“Được rồi, con sắp kết hôn, dì của con cũng đã lớn tuổi rồi– khụ khụ...” Dì Lý nói, đột nhiên ho dữ dội, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói tiếp: “Dì cũng cao hứng. Ai cũng cần phải có tổ ẩm, nơi có người để yêu thương, chăm sóc và có người đồng hành về sau.”

“Vâng, con biết.” Sầm Niên cảm thấy hoảng sợ trong lòng, nhưng hắn lại nói điều đó một cách bình thản.

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa thì Sầm Niên nhớ ra dì Lý không được khỏe nên bảo bà nghỉ ngơi rồi cúp điện thoại.

- ‘Bang bang bang’.

Có tiếng gõ cửa.

Sầm Niệm không nhúc nhích. Người nọ gõ cửa một lúc, sau đó âm thanh liền dừng lại. Ngay lúc Sầm Niên tưởng rằng anh ta sắp rời đi, người đàn ông nói từng chữ một, giọng không lớn nhưng chắc chắn người trong phòng có thể nghe thấy:

“Ca ca, thiệp mời có ở chỗ anh không?”

“...” Sầm Niên hai tay nắm thật chặt, thấp giọng nói: “Ừ.”

Ngoài cửa thanh niên thanh âm trong trẻo, ôn nhu cười nói: “Ca ca, anh thật lòng không hối hận phải không? Nếu thật sự không muốn gả cho Ngụy Diễn, cũng không phải là không thể.”

Sầm Niên không nói gì.

Một lúc lâu sau, Sầm Niên khóe miệng cong lên có chút mỉa mai: “Các người tốt bụng như vậy sao?”

So với con trai, Sầm Niên giống một món hàng được nhà họ Sầm mua lại hơn. Khi không có chuyện gì xảy ra, được đặt yên vị trong nhà, được khen ngợi, lau chùi, được lấp lánh dưới đèn thủy tinh. Một khi có biến cố, hắn sẽ được treo bán ngay lập tức và người ra giá cao nhất sẽ có được.

Cuộc đời, sự nghiệp và thậm chí cả cuộc hôn nhân của hắn đều là lợi thế và thương phẩm. Sầm gia đều là những doanh nhân khôn khéo và không bao giờ để bị thua lỗ.

“Ca à, sao có thể nói như vậy chứ?” Sầm Việt cau mày không đồng ý, “Chúng ta là người một nhà cơ mà.”

Giọng điệu của y nghe vô cùng chân thành và ngây thơ. Dù đã hai mươi bảy tuổi nhưng y luôn khiến mọi người nghĩ rằng mình là một đứa trẻ cần được bảo bọc và yêu thương. Sầm Niên cũng thường cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ——

“Nếu anh không muốn kết hôn, chúng ta đương nhiên sẽ không ép buộc anh.” Sầm Việt cười nói, sau đó đổi chủ đề, “Nhưng – em nghe nói dì Lý đang nằm viện? Bác sĩ có thể làm cuộc phẩu thuật này không chắc sẽ có thời gian”.

Sầm Niên môi run run, nói: “Sầm Việt, ý của ngươi là gì?”

“ Ý tứ đó là khi anh kết hôn, cũng là lúc bác sĩ có thể sắp xếp được.”

“...”

Nắm đấm của Sầm Niên ngay lập tức siết chặt.

Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu chảy ra.

Hồi lâu, Sầm Niên chật vật mới thốt ra được một câu, giọng run rẩy:

“Tôi biết. Hãy cút ra khỏi đây đi.”

“Chỉ cần anh biết.” Sầm Việt mỉm cười, tựa hồ bây giờ mới nhớ ra, “À, nhân tiện, anh à, chúng ta có bản sao lưu của thiệp mời ở đây. Vừa rồi người hầu đã gửi tấm thiệp đó tới Phó Nhiên.”

Hàm ý là mọi thứ đều không thể vãn hồi được.

Hãy từ bỏ đi.

Nói xong, Sầm Việt không đợi Sầm Niên trả lời liền rời đi.

Hoàng hôn càng lúc càng tối, đang là mùa đông, dư vị lạnh lẽo trên cửa sổ dần dần thu hẹp lại, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần hạ xuống.

Sầm Niên cuộn tròn như thể bị lạnh. Hắn co rút rồi nôn khan hết lần này đến lần khác.

Một lúc lâu sau, Sầm Niên mệt mỏi đứng lên, lại vô tình giẫm phải khăn trải bàn, mọi thứ trên bàn đều bị kéo ra, đập xuống đất ầm ầm. Hỏng hết.

Sầm Niên nhìn đống hỗn độn với vẻ mặt vô cảm.

Đôi mắt hắn tê dại, và mớ hỗn độn đó không hề làm hắn để mắt đến.

Cho đến khi, tầm mắt của hắn chạm phải một vật nhỏ, trong suốt như pha lê, tròn trịa, trên đó ấn một chút ánh hoàng hôn, trông thập phần đáng thương.

“Không không……”

Đôi mắt của Sầm Niên từ từ mở to, hắn hoảng sợ quỳ xuống và lục lọi đống hỗn độn. Các mảnh vỡ găm vào đầu gối hắn và máu bắt đầu chảy ra.

Cuối cùng hắn đã tìm thấy những gì đang tìm kiếm.

Đó là một con chó bằng ngọc, vừa nhìn đã biết là loại ngọc tốt, nhưng chạm khắc không tinh tế lắm và được gọt trông còn hơi thô ráp. Tựa hồ từ tay người mới học , chợt nhìn có vẻ như có thể mua được tại các quầy hàng trên đường phố. Đôi mắt của chú chó tròn xoe và rất đáng yêu. Nhưng lúc này trên cơ thể nó đầy những vết nứt, gần như sắp vỡ ra.

Sầm Niên cẩn thận cầm nó trên tay.

Đối mặt với bóng tối, trong mắt hắn tràn đầy thận trọng, thấp thỏm, giống như ngọn lửa không cháy mà đung đưa trong gió. Mảnh pha lê nhỏ bé đó nằm trong tay hắn, trông yếu ớt và mỹ lệ.

‘Ồ’.

Cuối cùng nó đã bị hỏng.

Sầm Niên giữ nguyên tư thế ban đầu và chán nản duỗi tay ra.

Vẻ mặt hắn không thay đổi, nhưng ánh hắn dần dần yên lặng, giống như một vũng nước đọng, ngay cả một tia gợn sóng cuối cùng cũng tiêu tan.

Nửa phút sau, hắn cầm những mảnh vỡ trên tay rồi ngồi phịch xuống ghế mà không nói một lời.

Cho đến khi một tiếng nhạc vang lên trên mặt đất đã đánh thức Sầm Niên.

Đó là chiếc điện thoại di động lẽ ra đã sớm bị bỏ từ lâu nhưng hắn vẫn không đổi. Cũng giống như những ngày nghỉ lễ, Sầm Niên không muốn xóa bất kỳ tin nhắn chúc phúc nào của Phó Nhiên, mặc dù hắn biết chúng được gửi rất nhiều.

Lúc này, màn hình điện thoại gần hết pin hiện lên.

Giữa màn hình vừa rơi xuống có một vết nứt, Sầm Niên yếu ớt cầm lấy điện thoại, dùng ống tay áo lau màn hình nứt, nhìn kỹ hơn:

“Sao cậu không trả lời điện thoại?”

Người gửi: ‘anh ấy’.

Sầm Niên choáng váng.

Hắn vừa định gõ phím thì điện thoại lại rung lên:

“Chúng ta đều là người lớn, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” – “Tôi thích em.”

“……”

Sầm Niên đại não trống rỗng.