Chương 46: Diệp Đế độ Lôi Tiên kiếp (P1)

Đại sảnh Càn Long Điện.

Tất cả mọi người ánh mắt đều hưng phấn nhìn về phía Đế Ấn và Đế Sách đang lơ lửng trên không trung, hai vật thể nhỏ bé này chính là cứu tinh của bọn họ, của toàn bộ Càn Nguyên Triều.

Lúc này, Hoàng thượng với khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt quyết đoán, hắn lập tức vung một cánh tay lên rút ra hai giọt tủy huyết nhỏ vào tiên bảo.

Ngay khi hai giọt tủy huyết rơi vào tiên bảo, chúng liền phát ra ánh sáng chói lọi, như hai vì sao sáng ngời trong bóng đêm, một luồng khí tức vô cùng uy nghiêm mang theo hơi thở thần thánh bắt đầu trào ra từ chúng, giường như muốn phá tan thiên địa.

Đột nhiên, xuất hiện một lực hút khủng khϊếp kéo hắn vào không gian trong tiên bảo, trước khi kịp phản ứng thì hắn đã biến mất trong nháy mắt.

Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn vào hai tiên bảo, ngay lập tức sự khϊếp sợ bao trùm lên gương mặt bọn họ, như thể một lần bị rắn độc cắn thì cả đời đều sợ rắn vậy.

Bọn họ vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Hàn, thấy hắn vẫn bình tĩnh mỉm cười thì cũng thời phào nhẹ nhõm, đơn giản vì bọn họ tin tưởng Diệp Hàn.

“Hàn nhi, chuyện gì đã xảy ra?” Hoàng tổ mẫu trong hình hài của một nữ tử xinh đẹp với giọng nói ngân nga, thanh âm dễ thương

“Hoàng . . .”

Diệp Hàn vừa nói được chữ hoàng thì cảm thấy có gì đó không ổn, bỗng nhiên hắn nhận ra một điều, khi hoàng tổ mẫu còn trong thân xác già nua thì gọi một tiếng hoàng tổ mẫu thì rất tự nhiên.

Nhưng lúc này khi gọi ba chữ hoàng tổ mẫu hắn cứ thấy khó xử làm sao vậy, gọi một nữ tử tuổi đôi mươi là hoàng tổ mẫu thật sự cảm giác rất là kỳ quái.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng khó đỡ như vậy thì cũng không biết phải xử lý như thế nào, bậc tử tôn thì đã khó nói, nhưng như hoàng hậu hoàng phi thì lên xưng hô như thế nào, chẳng lẽ vẫn gọi mẫu thân với một nữ tử chỉ bằng tuổi nhi tử mình, như thế thật ngượng ngùng quá đi.

Hoàng tổ mẫu thấy vậy liền ho một tiếng nói:“Chi bằng cứ gọi ta là Mộc Lan tỷ, như thế nào?”

Mọi người nghe xong thì ho sặc sụa không tin vào tai mình, Mộc Lan tỷ, thôi thôi tốt nhất là ai xưng hô như thế nào thì vẫn cứ giữ nguyên như thế đi, gọi một lần chưa quen thì nhiều lần rồi sẽ tự nhiên quen thôi.

“Hoang tổ . . .”

“Khụ. . . khụ. . . khụ.”

“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng vào trong không gian tiên bảo để khảo nghiệm tư cách có thể trở thành một nhân vương được hay không, sau đó tiến hành một số nghi thức truyền thừa.”

Nghe Diệp Hàn giải thích như vậy thì bọn họ cũng gật đầu như mình đã hiểu, nhưng mà như thế lại càng lo âu hơn, không biết hoàng thượng có thể vượt qua khảo nghiệm hay không, bây giờ bọn họ chỉ có lặng lẽ cầu nguyện mà thôi.

Lúc này, trên bầu trời Tiên cảnh đã hình thành, bất kỳ lúc nào cũng có thể giáng xuống Lôi Tiên kiếp, nhưng bỗng nhiên nó không còn cảm nhận được bất kỳ khí huyết nào của người chuẩn bị độ kiếp nữa.

Trời cao như muốn phẫn nộ vì có kẻ liều mạng quấy rầy quá trình độ Tiên kiếp, một tiếng sấm nổ vang dội, một đạo lôi kiếp to như cột trời đánh xuống Càn Long Điện, lôi kiếp uốn lượn như một con rồng xà phi đang muốn nuốt chửng mọi thứ trên đường nó đi qua.

Mọi người thấy một màn như vậy thì rợn hết cả tóc gáy, nếu trúng một đạo lôi kiếp này không chết thì cũng bị lột da, họ vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi Càn Long Điện trước khi tia lôi kiếp kịp giáng xuống.

“Bùm. . . bùm . . . bùmmmm.”

Một loạt các tiếng nổ lớn phát ra từ vị trí Càn Long Điện, như thể có một trận chiến khốc liệt đang diễn ra.

Khói bụi mù mịt bao phủ không gian, ánh sáng chói lóa làm cho mọi người phải nhắm mắt, khi bọn họ mở mắt ra, một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra ngay trước mặt, Càn Long Điện đã tan thành tro bụi, không còn một chút vết tích của sự sống.

Lúc này, mọi người bỗng nhiên nhớ ra một điều quan trọng, vì đã quá vội vàng khi chạy ra khỏi đại sảnh, mà quên mất không mang theo hai món tiên khí.

Bọn họ đều căng thẳng nhìn về phía Càn Long Điện, lo sợ chúng sẽ bị hư hại trong đạo lôi kiếp vừa rồi, nhưng khi khói bụi tan biến, hai món tiên khí vẫn bóng loáng không một vết xước nào, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng có vẻ lôi kiếp lại không nghĩ như vậy, nó cho rằng hai vật thể lạ này đang cố tình khıêυ khí©h mình, lên đã liên tiếp hạ xuống một lúc ba đạo lôi kiếp nhắm thẳng vào hai món tiên khí.

“Bùm . . . bùm . . . bùmmmmm.”

Diệp Hàn và những người khác đều cảm thấy tim đập thình thịch khi nhìn thấy lôi kiếp dồn dập rơi xuống, dù Thương Hy đã nói không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng, nhỡ đâu có biến cố gì xảy ra thì sao.

Chứng kiến hai vật thể lạ hứng chịu liên tiếp ba đạo lôi kiếp nhưng vấn không hề hấn gì, nó càng nổi giận hơn, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang như những thanh âm của thần giận dữ, những tia chớp càng lúc càng hung tợn, như những con rắn khổng lồ đang chuẩn bị săn mồi.

Trong khi mọi người đang lo lắng, hai tiên bảo bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn, như một tiếng sấm vang trời.

Một luồng ánh sáng chói lọi bắn ra từ chúng, như một tia chớp xuyên qua không gian, mọi người đều phải nhắm mắt lại vì ánh sáng quá mạnh, không dám nhìn thẳng vào hai món tiên bảo.

Một lúc sau, Khi ánh sáng dịu bớt bọn họ mới dám mở mắt ra, một hình ảnh khiến họ không khỏi kinh ngạc, trên không trung có một cánh cổng khổng lồ mở ra, như một lối vào của một thế giới khác.

Cánh cổng có nhiều họa tiết và chữ viết cổ, tỏa ra một khí thế uy nghi và huyền bí, từ trong cánh cổng đó có một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu ra, như một ánh hào quang soi sáng.

Và trong ánh sáng đó, có một bóng người từ từ xuất hiện, như một vị thần xuống trần, bóng người đó không ai khác chính là Diệp Đế.

Hai món tiên bảo xoay vài vòng sau đó nhập vào người của hắn khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Lúc này, hắn nhìn xuống phía dưới, gặp gỡ ánh mắt vui mừng của đám người Diệp Hàn, hắn cười nhẹ nhàng và ân cần, nói.

“Đã để mọi người phải lo lắng.”

Sau khi nói xong, hắn không để ý đến sự phản ứng của mọi người, mà ngước mắt lên bầu trời, cười nhẹ một tiếng rồi bay thẳng lên cao.

Lôi kiếp nhìn thấy nhân vật chính đã xuất hiện, nhưng thái độ lại như kiểu khıêυ khí©h thì càng gầm lên những tiếng sấm sét kinh khủng, rung chuyển cả bầu trời.

Một đạo lôi kiếp màu tím như một con mãng xà phi thẳng xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, lúc này Diệp Đế cảm thấy một cơn đau nhói lan khắp cơ thể.

Nhưng hắn không hề kêu gào đau đớn, mà chỉ cố gắng duy trì ý thức của mình.

Lôi kiếp không chỉ mang theo sức công phá hủy diệt mà còn mang theo sinh mệnh sinh sôi không ngừng, nó sẽ giúp hắn thanh tẩy tạp chất bụi bặm trong cơ thể những thứ không thuộc về tiên nhân.

Theo lịch sử ghi chép, người vượt Tiên cảnh cần trải qua Thất Tử Thần Lôi kiếp, bây giờ hắn đã vượt qua được đạo lôi kiếp thứ nhất.

Nhưng hắn không biết rằng trên không trung, trong đám mây mù đã hình thành năm vết nứt kẽ hở không gian, từ đó phóng ra năm đạo lôi kiếp khác nhau về phía hắn.

Lúc này, Diệp Đế không kịp phản ứng, năm đạo lôi kiếp như năm con mãng xà cùng lúc đánh thẳng xuống người hắn, một cơn đau đớn gấp nhiều lần so với lần trước tràn ngập cơ thể, hắn cảm giác thân thể mình như bị xé nát thành từng mảnh, không thể chịu đựng nổi.

Hắn vô thức kêu lên một tiếng thê lương, rồi ngất lịm đi, nhưng lôi kiếp không vì vậy mà dừng lại, nó vẫn tiếp tục tinh luyện cơ thể hắn, như muốn biến hắn thành tro bụi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh vang lên trong đầu: “Tiểu tử, mau tỉnh lại! Tiểu tử, mau tỉnh lại! v.v…”

Âm thanh này liên tục vang vọng trong đầu hắn, kêu gọi hắn mau mau tỉnh lại, lời nói như một luồng sáng soi thẳng vào linh hồn.

“Là ai, là ai đã giúp ta.”

“Tập trung tinh thần, thủ vững đạo tâm, vận chuyển Tam Hoàng Ngũ Đế quyết dẫn dắt lôi kiếp vào cơ thể mình để tẩy rửa đi phàm thai.”

Nghe được lời nhắc nhở hắn không khỏi nghi ngờ, nhưng vì không có thời gian suy nghĩ mà người này lại ra tay cứu hắn lúc nguy cấp, hơn nữa hắn còn biết đến sự tồn tại của Tam Hoàng Ngũ Đế quyết, chính vì vậy mà Diệp Đế lựa chọn tin tưởng một lần.

Hắn nhanh chóng dùng tinh thần lực để dẫn lôi kiếp vào trong các kinh mạch, huyệt đạo và toàn bộ tế bào trong cơ thể của mình.

Ngay lập tức, một cảm giác như có hàng triệu kim châm đâm vào da thịt, xương cốt và tinh thần của mình, đau đớn và tra tấn như là ở dưới địa ngục, nhưng hắn vẫn kiên cường duy trì một tia ý thức để vận hành pháp quyết.

Dần dần, hắn cảm nhận lôi kiếp trong cơ thể mình ngày càng yếu đi, nó đã bị thân thể của hắn thôn phệ gần hết.

Diệp Đế mở mắt ra, thở hổn hển xem xét trạng thái thê thảm của mình, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Diệp Hàn và những người khác đứng ở ngoài nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Lôi Tiên kiếp quả thực quá đáng sợ, chỉ mới là đạo lôi kiếp thứ hai mà đã kinh khủng như vậy rồi, bọn họ chỉ đứng ở ngoài thôi mà đã cảm thấy áp lực nặng nề đè xuống, không ngừng lui về phía sau. Nếu mà trực tiếp ở trong đó thì áp lực sẽ còn lớn đến như thế nào? Chắc chắn không phải người bình thường có thể chịu được.

Lúc này, trên bầu trời đêm tối, những tia sét màu tím chớp nháy không ngừng, Lôi Tiên kiếp dường như tiếp tục cảm nhận được sự khıêυ khí©h của Diệp Đế.

Nó phát ra những tiếng sấm gầm vang như vẻ đầy oán giận, hàng chục kẽ hở không gian được mở ra, hàng chục đạo lôi kiếp từ đó bắn ra cùng lúc, chúng như những con rắn độc, xoắn quanh với nhau, tấn công về phía hắn.

Mỗi đạo lôi kiếp đều mang theo sức công phá khủng khϊếp, có thể xuyên thủng vạn vật.

“A a a . . .”

Hàng chục đạo lôi kiếp cùng lúc giáng xuống người Diệp Đế, khung cảnh thật thê lương và thảm khốc, thân thể như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, da tróc thịt bong, đầu tóc bị thiêu rụi, kêu gào thảm thiết, máu chảy thành sông.

Đây chính là sức mạnh của Lôi Tiên kiếp sao? Ngay cả thiên tài ngàn năm có một của Nam Bộ Châu mà cũng phải thê thảm như vậy sao?

Tin tức về việc Diệp Đế độ kiếp nhanh chóng truyền đi khắp Nam Bộ Châu, không chỉ những người dân của Càn Nguyên Vương Triều, mà cả những người thuộc các bang phái, các gia tộc, các môn phái khác cũng đều hết sức quan tâm đến sự kiện này.

Đây là một tin tức gây chấn động cho cả Nam Bộ Châu.