Chương 2: Oan gia

Người kia nhảy xuống yên ngựa tiến lại gần Thiên Phàm. Bị một kẻ mặt như Tu La tiến đến gần mình như thế, Thiên Phàm theo bản năng lùi lại nhưng ngay lập tức bị tên kia chặn đứng. Y cúi nhìn hắn một hồi rồi nói: “ Đúng là bị thương không nhẹ. Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

Xem chừng người này không có ý muốn gϊếŧ hắn, Thiên Phàm hơi do dự không biết có nên nói thật thân phận của nguyên chủ hay không. Con trai của Đại tướng quân không phải là thân phận nhỏ. Có thể có đồng minh nhưng gây thù chuốc oán chắc chắn không ít. Nếu nói ra không chắc có bị tên đó một kiếm chém chết không. Hắn suy nghĩ thật nhanh rồi đáp: “ Tại hạ tên Hà Thiên Phàm. Bị người ta ám hại nên mới trở nên chật vật như vậy. Nếu công tử không phiền có thể đưa tại hạ về kinh thành được không? Sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp công tử.”

Kẻ kia đột nhiên ngồi quỳ một chân đối diện với Thiên Phàm, sờ cằm quan sát hắn một hồi rồi bỗng nhiên giương một nụ cười khinh khỉnh nói: “ Ra là tiểu thiếu gia của Thừa tướng Phủ. Sao giờ lại trở nên thê thảm đến mức này? Thân phận thật cũng không dám nói cho người khác biết?”

Thiên Phàm kinh ngạc. Người này biết nguyên chủ à? Hắn cố lục lọi trong ký ức của nguyên chủ nhưng không hề thấy người này. Một dung mạo tuấn mỹ đặc biệt thế này lẽ ra ấn tượng phải rất sâu sắc mới đúng chứ.

“ Nhìn mặt ngươi xem ra không nhận ra ta. Không sao. Từ từ rồi sẽ biết.”

Hắn đột nhiên ôm lấy Thiên Phàm bế lên như bế công chúa. Thiên Phàm kinh ngạc, hốt hoảng ôm lấy cổ hắn, la lên: “ Ngươi ...ngươi làm cái gì vậy?”

“ Không phải ngươi muốn về kinh thành sao? Ta đưa ngươi đi.”

Hắn ôm Thiên Phàm đặt ngang lên yên ngựa trong tư thế nằm sấp, rồi leo lên ngựa rất nhanh, giật dây cương một cái ngựa phóng như bay. Thiên Phàm bị xóc một trận kinh hồn, đầu óc điên đảo. Hắn tức điên gào lên: “ Tên khốn nhà ngươi, đối xử với người bị thương như thế đó hả? Mau thả ta xuống! A a a a!”

Mấy thủ hạ phía sau không khỏi cảm thấy ái ngại cho hắn, nghĩ rằng hắn chắc hẳn không biết chủ tử là ai mới dám lớn miệng mắng mỏ như vậy.

--------

Ngựa chạy thẳng qua cổng hoàng cung không hề dừng lại. Lính gác cồng đồng loạt cúi người hô “ Điện hạ”. Thiên Phàm bị ngựa chạy xóc cho đầu quay mòng mòng, không biết trời trăng là gì. Thậm chí đến lúc bị tên kia lôi xuống rồi vác đi mà cũng không có sức để phản kháng. Mãi đến khi được thả xuống đất hắn mới quỳ xuống nôn thốc nôn tháo, mà điên nhất là trong dạ dày hắn không có gì để nôn nên vô cùng khổ sở.

“ Điện hạ, người trở về rồi.”

“ Ừ. Đưa y đi tắm rửa rồi mang đồ ăn cho y.”



Thái giám thân cận tuy rất ngạc nhiên khi chủ tử mang một tên lạ mặt lại còn bẩn thỉu về cung nhưng cũng im lặng vâng mệnh, không dám hỏi gì thêm.

Thiên Phàm bị hành cho mệt lả, muốn mắng tên khốn kia mà không có sức. Cơ thể đến cực hạn ngã vật ra ngất xỉu. Trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn nghe có tiếng chân chạy rầm rập tới, và nghe loáng thoáng có tiếng nói của tên chết tiệt kia: “ Đúng là yếu đuối.”

--------

Thiên Phàm tỉnh dậy nhìn thấy mình đang nằm trên giường của một căn phòng lớn. Nhìn cách thiết kế và sắp xếp phòng đủ biết là của kẻ vô cùng nhiều tiền. Trong ký ức của nguyên chủ thì chắc chắn đây không phải Tướng quân phủ rồi. Vậy thì có khả năng là chỗ ở của tên kia. Quả nhiên tên khốn kia là đại gia mà. Chỉ là hắn không nghĩ y lại đối tốt với hắn như thế sau khi vừa mới hắn hành một trận muốn chết đi sống lại.

Bỗng hắn nghe có tiếng nói ở bên ngoài: “ Mau đi báo với điện hạ. Công tử tỉnh rồi.” Sau đó hắn thấy một tì nữ cầm một khay cháo đi vào, niềm nở nói với hắn: “ Hà công tử, người tỉnh rồi. Công tử thấy trong người thế nào?”

“ Ta cảm thấy rất đói. Cô nương, cho hỏi đây là nơi nào?”

Tì nữ bật cười, bưng tô cháo đến cho hắn, vừa nói: “ Bẩm công tử, nơi này là khách phòng của Vĩnh An Cung.”

“ Vĩnh An Cung là nơi nào?”

“ Là nơi ở của Nhị hoàng tử ạ.”

Nhị hoàng tử ư? Trong đầu hắn bỗng hiện lên một đoạn phim ngắn. Trong đoạn phim đó xuất hiện hình ảnh của một đứa bé ba tuổi bụ bẫm chỉ tay vào một đứa bé nhỏ hơn đang quỳ trước mặt mà cười chế giễu: “ Ha ha. Nhị điện hạ, ngài thậm chí còn không gọi được lửa mà đòi đấu với ta. Muốn đuổi kịp ta, đợi trăm năm nữa đi.”

Thiên Phàm đưa tay che mặt. Thế ra tên kia là oan gia a. Nguyên chủ lúc nhỏ cậy mình là thiên tài, kênh kiệu, đi khoe khoang khắp nơi, không coi ai ra gì. Giờ cái kẻ bị coi khinh ngày trước xuất hiện vả mặt. Nhưng tại sao người nhận quả báo lại là hắn chứ? Từ lúc xuyên đến giờ chưa được mấy tiếng đồng hồ mà hắn gặp toàn xui xẻo. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Đúng là số khổ mà.

“ Ha, tỉnh rồi?”

Thiên Phàm giật mình. Vai bất giác run lên. Tên kia vào đến đây rồi.