Chương 33: Thay người xả giận

Diệp Lưu Niên không quá giỏi trong việc giao tiếp. Người ta đến chúc rượu hắn, hắn chỉ gật đầu rồi uống cạn, một nụ cười cũng lười trao. Được cái tửu lượng của hắn rất tốt, gương mặt lại đẹp kiểu baby khiến người ta chỉ cảm thấy hắn xa cách chứ không thấy ghét. Thẩm Dục đã nhiều lần nói với hắn, phải cố gắng cười lên một chút, cười mỉm cũng được. Như vậy thì người khác sẽ thích mình hơn. Nhưng gương mặt lạnh băng của hắn trước giờ vẫn chẳng khi nào thay đổi. Thẩm Dục đã không ít lần dụ Lưu Niên uống rượu sau rồi chọc cho hắn cười nhưng không hiệu quả. Vì tửu lượng của Lưu Niên còn cao hơn y. Hắn chưa kịp thực hiện kế hoạch thì đã say quắc cần câu rồi. Thôi thì mỗi người có cái đặc biệt riêng vậy. Y thấy vẫn thấy hắn đầy sức hút là đủ rồi.

Thẩm Dục thân là quân sư của Diệp Lưu Niên, rất được y trọng dụng nên lẽ dĩ nhiên cũng có rất nhiều người muốn tiếp cận hắn. Rượu rót vào chén của hắn cũng đến mấy chục lần. Thẩm Dục cũng đã bắt đầu có dấu hiệu chuếnh choáng. Diệp Lưu Niên thấy thế liền thaly hắn uống hết chén rượu thứ hai mươi lăm.

“ Ngươi không uống được thì uống ít thôi.”

“ Điện hạ, sao lại nói là ta không uống được. Ta uống hết mấy chén rồi người có biết không?”

Diệp Lưu Niên nhìn Thẩm Dục đang dựa hẳn người vào mình càng chắc chắn là y bắt đầu không tỉnh táo rồi. Hắn nhất quyết không cho y uống nữa rồi rời khỏi dạ yến, đích thân đỡ y về phòng.

------

Nhất Vũ nhận được tin báo của thái giám, vội vàng chạy đi tìm Thiên Phàm. Tuy hắn tiếp xúc với Lục Mẫn Thanh không được mấy lần nhưng tiếng xấu háo sắc của y thì hắn đã nghe qua nhiều rồi. Cách đây hai năm, trong một lần đi sứ đến Thủy Quốc, Lục Mẫn Thanh đã dụ dỗ và làm hại đời một cô thôn nữ vì cô gái ấy rất xinh đẹp. Hoàng tộc Thủy Quốc biết được liền làm lớn chuyện yêu cầu Mộc Quốc phải xử lý thoả đáng chuyện này. Thế là không lâu sau đó cô thôn nữ ấy được Lục Mẫn Thanh cưới về cung làm phi. Giờ đệ đệ của hắn xinh như hoa như ngọc thế, đột nhiên bị tên kia dẫn đi chắc chắn lành ít dữ nhiều. Hắn phải nhanh lên mới được.

Nhất Vũ một mình đi lục tung từng căn phòng nhưng lại cố gắng không gây lớn tiếng để tránh làm kinh động đến những vị khách trong dạ yến. Bởi hắn sợ nếu chuyện này bị lộ thì danh tiếng của Thiên Phàm sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Thiên Phàm đã không có tu vi, cuộc sống đã rất khổ rồi. Hắn không muốn đệ đệ mình phải hứng chịu thêm đau đớn nào nữa.

Hắn tiếp cận đến một căn phòng. Bên trong khoá trái, hắn mở không ra. Gõ cửa cũng không ai lên tiếng. Linh cảm mách bảo cho hắn biết bên trong chắc chắn có người. Nếu đã có người mà không lên tiếng, còn khoá trái thì khẳng định là đang làm điều gì mờ ám rồi. Nhất Vũ còn đang nghĩ cách mở cửa thì đã nghe một giọng nói lạnh băng vang lên bên cạnh: “ Tránh ra!”

Cảm nhận được sát khí rất lớn, Nhất Vũ sợ hãi theo bản năng đứng tránh qua một bên. Lập tức một ngọn lửa lớn thiêu rụi luôn cánh cửa phòng. Nhất Vũ nhìn mà hoảng hồn. Rồi hắn thấy có bóng người lướt vào bên trong phòng. Hắn vội vàng chạy vào theo.

Trong phòng, trên chiếc giường ở gần cửa sổ, Thiên Phàm nằm trên đó, loã lồ không mảnh vải che thân. Một chiếc chăn vung lên thoắt một cái che kín cơ thể cậu ấy. Bấy giờ Nhất Vũ mới nhìn rõ gương mặt người vừa bước vào. Là Diệp Thanh Vân. Không hiểu tại sao hắn ta lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Diệp Thanh Vân vẫn luôn để ý quan sát tình hình của Thiên Phàm. Hắn biết việc Thiên Phàm uống say rồi được thái giám đỡ đi nghỉ. Hắn vốn định bụng lát nữa đi thăm Thiên Phàm xem thế nào. Sau đó hắn phát hiện tên thái giám đã đỡ Thiên Phàm đi vội vàng chạy vào điện tìm Hà Nhất Vũ nói gì đó. Rồi Nhất Vũ hớt hải chạy đi, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn đã xảy ra với Thiên Phàm. Vậy là hắn đi theo Nhất Vũ rời khỏi yến tiệc ra đây.



Nhìn Thiên Phàm bị hại bị lột sạch như vậy khiến Diệp Thanh Vân nổi giận bừng bừng. Thủ phạm đã trốn mất nhưng vẫn còn lưu lại mấy dây leo trên cánh cửa. Hắn hiểu ngay là người Mộc Quốc.

“ Là kẻ nào gây ra chuyện này?”

“ Ta ...ta nghe báo lại là hoàng tử Lục Mẫn Thanh của Mộc Quốc.”

“ Cái gì? Lục.Mẫn.Thanh?” giọng của Diệp Thanh Vân gằn từng chữ một. Quanh người như đang bốc hoả ngùn ngụt tưởng như có thể cháy rực bất cứ lúc nào. Đây là lần đầu tiên Nhất Vũ nhìn thấy Diệp Thanh Vân nổi giận đến như vậy.

“ Thanh Vân, ngươi nhất định phải bình tĩnh. Tất cả các khách nhân đều đang ở yến tiệc. Nếu làm lớn chuyện ...”

“ Ta biết rồi. Ta chỉ hỏi thôi.”

Nhất Vũ khẽ thở phào một hơi. Trong đầu suy nghĩ xem nên trừng trị tên khốn làm hại đệ đệ hắn như thế nào.

Diệp Thanh Vân bế Thiên Phàm đưa ra khỏi phòng, để lại hậu quả cho Nhất Vũ xử lý. Nhất Vũ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thanh Vân mà không khỏi ngẩn người. Ánh mắt tức giận của y khi Thiên Phàm bị làm nhục cảm giác như muốn sát giới. Nhìn rất đáng sợ. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng Diệp Thanh Vân muốn lợi dụng Thiên Phàm, nhưng qua thái độ của y, hắn có thể cảm nhận được Diệp Thanh Vân rất quan tâm đến Thiên Phàm. Và không phải là sự quan tâm bình thường. Một mối quan hệ đặc biệt không biết nên diễn tả thế nào. Cũng không biết đây là điềm lành hay điềm dữ.

--------

Buổi sáng tỉnh dậy Thiên Phàm cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Hắn mơ hồ nhớ ra là hôm quá mình uống say rồi sau đó không kiểm soát được mình làm ra những hành động đáng xấu hổ. Còn cụ thể là những hành động gì thì hân không nhớ rõ lắm. Mà hắn đang nằm ở đâu vậy nhỉ? Thiên Phàm ngơ ngác nhìn quanh. Nơi này ... không phải là phòng ngủ của Diệp Thanh Vân sao? Hắn tá hoả, lòng hoang mang cực độ. Thế nào mà hắn lại ở trên giường của Diệp Thanh Vân? Y phục của hắn đâu mà trên người chỉ còn mỗi lý y thế này?

“ Đệ tỉnh rồi đấy à?”

Từ bên ngoài Nhất Vũ bước vào, trên tay còn cầm theo một chén thuốc. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của đệ đệ, Nhất Vũ nhẹ nhàng giải thích: “ Đệ hôm qua uống say quá. Hẳn là không nhớ gì rồi. Uống canh giải rượu đi rồi ta kể cho nghe.”



Thiên Phàm vừa từ tốn uống canh vừa nghe Nhất Vũ kể chi tiết chuyện xảy ra đêm qua. Sắc mặt Thiên Phàm liên tục biến đổi. Đỏ, trắng bệch, đen thui. Cuối cùng là hoang mang và kinh ngạc không thôi. Hắn không tin hỏi lại: “ Đại ca, huynh chắc là mình không nhìn lầm chứ? Ánh mắt giận dữ, rồi còn thâm tình?”

“ Chắc chắn đó. Không tin lát nữa ta dẫn đệ đi xem. Hôm qua Diệp Thanh Vân bảo ta tìm mọi cách sắp xếp để hắn đấu một trận với Lục Mẫn Thanh. Chắc chắn là để trả thù cho đệ rồi. Giờ có lẽ cũng đã sắp đấu. Đệ ổn rồi thì mau thay đồ đi với ta. Đệ sẽ biết ngay lời ta nói có đúng không. Nếu không thực sự quan tâm đệ, hắn sẽ không nổi giận đến như vậy đâu.”

Thiên Phàm nghe vậy vội vàng đứng dậy tìm đồ mặc vào. Tại sao lại vẫn là y? Bao lần hắn gặp nạn, gặp rắc rối cũng vẫn là Diệp Thanh Vân đứng ra giúp hắn, cứu hắn ngay lúc nguy cấp nhất. Nhưng cũng chính y là kẻ đối với hắn làm nhục không biết bao nhiêu lần. Diệp Thanh Vân từng nói y là thích hắn. Y làm như vậy chỉ muốn yêu thương hắn. Nghĩ lại lời nói cùng những hành động gần đây của Diệp Thanh Vân, Thiên Phàm không khỏi đỏ mặt và bắt đầu nghi ngờ. Nếu như lời Diệp Thanh Vân nói là đúng? Nếu như y thật sự thích hắn thì sao?

--------

Cuộc thi bắt đầu vào khoảng cuối giờ Thìn. Các thí sinh của Ngũ Quốc sẽ bắt thăm. Ai bắt được số giống nhau thì sẽ thành một cặp đấu. Như đã được bố trí từ trước, trận đấu đầu tiên Diệp Thanh Vân và Lục Mẫn Thanh đυ.ng độ nhau.

Lục Mẫn Thanh tuy nhân cách chó gặm nhưng hắn lại nằm trong nhóm thanh niên trẻ tài năng nhất Mộc Quốc. Mới mười tám tuổi đã thăng đến Lục Tinh. Cho đến giờ tu vi đã ở cấp Thượng kì, sắp tiến đến Thất tinh. Lục Mẫn Thanh thậm chí còn là ứng cứ viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử Mộc Quốc. Bởi vậy nên mấy hành vi không đẹp của hắn hoàng gia Mộc Quốc luôn tận lực che giấu. Nhưng cho dù là thế thì Lục Mẫn Thanh vẫn chưa phải là đối thủ của Diệp Thanh Vân lúc này. Bản thân hắn cũng không ngờ mình lại đυ.ng độ Diệp Thanh Vân sớm như vậy. Không những thế hắn còn cảm nhận được y dường như rất không thích hắn, thậm chí còn rất căm ghét hắn. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu mình đã làm gì khiến y có ác cảm với mình như vậy.

Trọng tài vừa hô bắt đầu, Diệp Thanh Vân đã cầm kiếm lao vào chém hắn như điên. Lửa phóng tới liên tục. Chỉ trong mấy phút mà áo hắn cháy đến mấy lần. Lục Mẫn Thanh không chịu nổi phải la lên: “ Diệp Thanh Vân, ngươi điên à? Ta đã làm gì đắc tội ngươi mà ngươi đánh ta quá đáng như vậy hả?”

“ Ngươi đắc tội với cả thiên hạ.”

Lục Mẫn Thanh đờ mặt: “ Là cái quái gì?”

Diệp Thanh Vân phóng liên tục mấy sợi xích bằng lửa muốn trói đối phương lại: “ Ta đã từng nói sớm muộn gì cũng có ngày ngươi chết vì thói trăng hoa, háo sắc của ngươi. Ngươi không tin. Hôm nay ta làm cho ngươi thấy.”

Lục Mẫn Thanh còn chưa kịp tiêu hoá những lời kia thì phát hiện ra dưới chân mình bỗng xuất hiện một kết giới lửa không biết bị giăng ra từ bao giờ. Hắn vội tạo khiên bằng gỗ che chắn mình liều mạng thoát ra ngoài. Hắn vừa mới bước chân ra khỏi vòng lửa, gương mặt đẹp trai bị khói hun cho đen thui, lại hứng thêm một đợt lửa nóng táp thẳng vào mặt. Lục Mẫn Thanh kêu la đầu hàng.

Đứng trên khán đài quan sát trận đấu nãy giờ Thiên Phàm ôm bụng cười đến đau ruột, nước mắt chảy không ngừng. Diệp Thanh Vân thay hắn xả giận thế này quá đã. Đợi tối nay trở về hắn nhất định phải hậu tạ y đàng hoàng mới được.