Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 36: Ta đúng là bị điên rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Dục đưa cho Diệp Lưu Niên một chiếc khăn lông đã chuẩn bị từ trước, dịu dàng hỏi: “ Điện hạ có vẻ rất háo hức, ra tay dữ dội như vậy?”

Diệp Lưu Niên vừa lau mồ hôi vừa hỏi lại: “ Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được?”

“ Bình thường điện hạ ra tay đều rất thận trọng. Người thường thăm dò đối thủ trước rồi mới lên kế hoạch đánh bại y một cách nhanh nhất. Nhưng hôm nay ngay từ đầu ngài đã tấn công rất dữ dội. Cách này khá là mất sức nhưng có thể tiết kiệm được thời gian để người có thể nghỉ ngơi được lâu hơn.”

Diệp Lưu Niên hơi nhếch môi, có vẻ khá hứng thú: “ Ngươi nói tiếp đi!”

“ Thần bạo gan đoán thử điện hạ rất muốn đấu với thái tử của Phong Quốc một trận. Chắc hẳn trận đấu của ngài ấy đã tác động đến điện hạ rất nhiều.”

“ Ha ha. A Dục, ngươi quả nhiên rất hiểu ta. Phương Vân Hi so với hai năm trước đã tiến bộ hơn nhiều rồi. Trận đấu ban nãy vẫn chưa bộc lộ hết thực lực thật sự của hắn. Tu vi Thất tinh e là không chỉ đơn giản như thế.”

Thẩm Dục gật nhẹ đầu. Hắn không phải người thiên về luyện võ nhưng nhiều năm sống gần những cao thủ đã giúp hắn có cái nhìn khá chính xác về thực lực của từng người. Phương Vân Hi e rằng đã tiến đến Thất tinh đỉnh phong rồi. Không. Có khi đã tiến đến Bát tinh rồi cũng nên. Chủ tử của hắn là một kẻ đam mê tu luyện. Gặp gỡ một đối thủ như vậy không phấn khích mới lạ.

---------

Đối thủ trong trận đấu lần này của Diệp Thanh Vân là nữ tử duy nhất trong dàn thí sinh tham gia thi đấu. Nguyệt Hạ tuy là nữ tử nhưng lại là thiên tài trẻ mạnh nhất của Thủy Quốc. Một cô gái rất mạnh mẽ. Nhìn từ vẻ ngoài khá cao lớn so với những nữ tử bình thường. Thân thể rắn chắc, bước đi vững vàng, trên hông đeo một cặp song đao. Nhìn cô ấy mạnh mẽ không kém gì đấng mày râu nhưng vẫn giữ được chiếc eo thon gọn cùng gương mặt xinh đẹp, cuốn hút. Bất giác Thiên Phàm nghĩ có khi Diệp Thanh Vân không nỡ đấu với cô ấy. Người đẹp như thế mà. Đúng gu của y còn gì.

“ Đại hội lần trước cô ấy chỉ mới Lục tinh, thế mà mới hai năm đã mạnh đến như vậy. Đúng là đáng kinh ngạc.”

Thiên Phàm ngạc nhiên nhìn sang thì thấy Phương Vân Hi ngồi xuống bên cạnh. Hắn không khỏi lo lắng: “ Huynh sao lại qua đây? Huynh là đấu thủ đó, qua đây ngồi lại còn là chỗ của người Hoả Quốc liệu có ổn không?”

“ Hoả Quốc và Phong Quốc trước giờ giao hảo đều rất tốt. Có gì mà không được chứ. Ngươi đừng lo!”

Thiên Phàm nheo mắt rõ ý không tin. Giao hảo tốt lắm mà hai vị hoàng tử hai nước xem nhau như thù địch thế à?

Phương Vân Hi dường như nhìn ra suy nghĩ của Thiên Phàm, bật cười nói: “ Ta với Diệp Thanh Vân là đối thủ của nhau mấy kì đại hội rồi. Hầu như đều là bất phân thắng bại. Có thể nói là kì phùng địch thủ. Không phải căm ghét gì nhau đâu.”

Thiên Phàm khẽ à lên một tiếng. Thế ra là đối thủ à?

“ Nhưng những gì ta nói về tính cách của hắn là thật. Nhân cách của hắn không hẳn là xấu, nhưng về mặt tình cảm hắn là người không nghiêm túc với bất kì ai cả. Kẻ như hắn không hiểu được yêu một người là như thế nào đâu.”

Thiên Phàm chỉ im lặng, không nói gì. Tâm trạng hắn lúc này rất khó diễn tả bằng lời. Một chút gì đó hụt hẫng, một chút đắng nghẹn nơi cổ họng, một chút nhói nơi đáy lòng. Tại sao hắn lại như thế này? Ngay từ đầu hắn đã biết Diệp Thanh Vân không thật lòng với mình. Tất cả chỉ là hứng thú nhất thời của y. Nhưng ...nhưng cho dù không muốn hắn cũng phải thừa nhận rằng những lời thổ lộ ngọt ngào, những hành động thân mật mà Diệp Thanh Vân dành cho hắn, đã khiến hắn có một chút ...một chút động tâm. Hắn thậm chí còn mơ tưởng rằng y thực sự thích hắn. Làm sao có thể như thế chứ. Diệp Thanh Vân không phải đoạn tụ. Hắn cũng không phải. Chuyện này đúng là quá điên rồ.

Diệp Thanh Vân nhìn Nguyệt Hạ cầm hai thanh đoản đao trên tay, bừng bừng khí thế muốn lao lên tấn công mình bất cứ lúc nào, trong lòng không khỏi phấn khích. Hắn không phải là kẻ không dám đánh nữ giới. Đối với hắn đã là đối thủ thì nam hay nữ gì cũng đánh hết. Nhất là khi đó là Nguyệt Hạ. Sức mạnh của nàng ta còn vượt hơn hẳn khối tên đàn ông. Hắn chẳng việc gì phải nhẹ tay.

Tiếng hô bắt đầu vừa vang lên, hai bên đã lao vào tấn công dữ dội. Vũ khí liên tục va chạm tạo nên âm thanh chói tai kéo dài. So với trận đấu của Phương Vân Hi trước đó, độ quyết liệt chỉ có hơn chứ không có kém. Thiên Phàm hơi há hốc. Hắn nhận ra mình đã hơi xem thường công chúa Nguyệt Hạ. Không ngờ nàng ta lại mạnh mẽ như thế, và cả Diệp Thanh Vân cũng không hề có ý nương tay cho dù đối thủ là nữ nhân.



Diệp Thanh Vân đột ngột bị rơi vào một kết giới nước không biết được đặt sẵn trên sàn đấu từ bao giờ. Nhưng nước còn chưa ngoi lên được bao nhiêu đã bị một con rồng lửa lớn nuốt chửng. Rõ ràng Diệp Thanh Vân cũng đã bày một pháp trận sẵn từ đầu. Thủy và hoả khắc nhau. Chỉ cần sức mạnh hai bên ngang bằng thì không ai có thể vượt được ai cả. Thực lực của hai đối thủ gần như ngang ngửa. Bao nhiêu chiêu thức được tung ra đều bị khắc chế chặt chẽ. Rốt cuộc vì thể lực của Nguyệt Hạ không bằng mà phút cuối phải chịu thua. Chuyện này cũng không quá khó hiểu. Nguyệt Hạ dù sao cũng là nữ. Sức khoẻ sao có thể so với nam nhân được. Nhưng nàng đã cống hiến một trận đấu rất tuyệt vời. Nguyệt Hạ dù thua cuộc nhưng lại nhận được tràng pháo tay dữ dội còn hơn cả người thắng mình.

Dáng vẻ Diệp Thanh Vân hoàn toàn bình thường. Y cũng không có chút biểu hiện nào thể hiện sự vui mừng sau khi chiến thắng. Y lên sân đấu thế nào thì khi xuống sân cũng y như thế. Nhưng không hiểu sao Thiên Phàm lại cảm thấy hơi chạnh lòng. Hắn cảm thấy Diệp Thanh Vân cũng rất xứng đáng có một tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả. Y đã thi đấu một trận công bằng, không hề thiên vị. Tin chắc rằng đây cũng là điều mà vị công chúa kia muốn. Để sau khi về hắn sẽ nấu món gì đó thật ngon an ủi y vậy.

Phương Vân Hi vẫn luôn để ý đến Thiên Phàm. Hắn nhận ra ánh mắt Thiên Phàm dành cho Diệp Thanh Vân ban nãy rất dịu dàng. Thiên Phàm rõ ràng không để tâm đến lời cảnh báo của hắn. Hoặc là tình cảm của y dành cho Diệp Thanh Vân nhiều đến mức bỏ qua mọi lời cảnh báo. Phương Vân Hi thấy không vui. Hắn giận dữ. Càng nghĩ càng thấy không cam tâm. Chẳng phải hắn và Thiên Phàm là bằng hữu sao, là huynh đệ tốt với nhau. Vậy tại sao lời hắn nói Thiên Phàm lại không tin? Rốt cuộc mối quan hệ của hai người đó là thế nào, đến mức hắn không thể xen vào?

“ Ai cho phép ngươi ngồi ở đây?”

Diệp Thanh Vân không hiểu xuất hiện bên cạnh từ lúc nào. Gương mặt hắn ta hiện giờ rất là không vui.

“ Ta ngồi ở đây thì có làm sao?”

“ Đây là chỗ ngồi của Hoả Quốc, không chứa nổi thái tử Phong Quốc đến đâu.”

Thiên Phàm khẽ lắc đầu. Hai cái tên này lúc nào gặp nhau cũng vậy. Mà không phải. Hình như Diệp Thanh Vân luôn khó chịu với bất kì người nào bên cạnh hắn thì phải.

“ Nhị điện hạ, ngài ấy dù sao cũng là Thái tử. Điện hạ không nên có thái độ với một vị khách như vậy.”

Diệp Thanh Vân bỗng nhiên nổi xung. Hắn túm lấy cổ tay Thiên Phàm và siết chặt khiến y nhíu mày vì nhói. Phương Vân Hi định giơ tay cản thì bị hắn trừng mắt, gầm lên: “ Đây là chuyện riêng của bọn ta. Người ngoài như ngươi đừng có xen vào.”

Phương Vân Hi bị cái từ “người ngoài” làm cho đứng hình. Diệp Thanh Vân đã nói như thể đang khẳng định chủ quyền. Thiên Phàm cũng không phủ nhận Chẳng lẽ quan hệ của hai người đó, thật sự là...

--------

Thiên Phàm bị lôi xềnh xệch đến một đoạn hành lang vắng người. Hắn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã bị Diệp Thanh Vân ấn mạnh vào tường. Hai tay y chống lên tường, chặn ở hai bên đầu hắn không cho trốn thoát. Thiên Phàm nhìn y mà không khỏi hoảng sợ. Đã lâu lắm hắn mới thấy Diệp Thanh Vân nổi giận như vậy.

“ Không phải ta đã bảo ngươi tránh xa Phương Vân Hi ra sao? Ngươi xem lời ta nói như gió thoảng mây qua?”

Chỉ có vậy mà cũng tức giận như vậy? Hắn là vật sở hữu của y à? Hắn gặp ai cũng phải thông qua sự cho phép của y?

“ Ta và Phương huynh là bằng hữu. Bọn ta nói chuyện với nhau thì có gì sai chứ?”

“ Bằng hữu? Từ khi nào mà các ngươi trở thành bằng hữu vậy?”

“ Ta kết bằng hữu với ai có vấn đề với điện hạ sao? Ngài có quyền gì mà quản ta?”

Gương mặt Diệp Thanh Vân vốn đang xám xịt giờ đã biến đen. Xem ra là nổi cơn thịnh nộ rồi. Thiên Phàm hoảng hồn. Muốn trốn mà không tìm được đường thoát. Hắn không hiểu nổi tên kia hôm nay nổi điên cái gì. Đột nhiên cằm hắn bị y bóp lại ép phải nhìn thẳng mặt, cũng không cho phản kháng. Gương mặt Diệp Thanh Vân hơi nghiêng, ghé sát lại gần mặt hắn. Gần đến mức môi gần như sắp chạm vào nhau. Giọng y trầm đυ.c: “ Ngươi hỏi ta có quyền gì hửm?”



Rồi đột ngột Diệp Thanh Vân hôn hắn. Không nhẹ nhàng nhưng cũng không mạnh bạo. Chỉ đơn giản là hôn sâu. Kĩ thuật của tên này quá tốt. Thiên Phàm muốn kháng cự nhưng lại bị kĩ thuật hôn của y cuốn vào. Hơn nữa cũng do hắn nghĩ Diệp Thanh Vân đang nổi giận, tốt nhất không nên chọc y nổi điên thêm nữa, quyết định không kháng cự. Rồi không biết tại sao hắn lại dần thuận theo, thậm chí còn bắt đầu mất kiểm soát. Đến lúc định thần lại thì nhận ra bản thân mình đang ôm cổ y.

Hắn chỉ muốn độn thổ.

“ Ngươi là người của ta. Cái lý do đó đã đủ chưa?”

Cái gì mà người của y chứ? Hắn muốn nói lại chẳng thể mở miệng. Hắn còn đang sốc về hành động của bản thân kìa. Rồi đột nhiên y kéo cổ áo hắn.

“ Khoan. Ngươi làm gì ưʍ...”

Diệp Thanh Vân hôn lên cổ hắn. Vừa hôn vừa mυ"ŧ đến khi để lại một dấu đỏ trên cần cổ trắng ngần mới thoả mãn dừng lại. Hắn nhìn Thiên Phàm lúc này mặt đang đỏ như gấc chín, khẽ nhếch môi nói: “ Đây là phạt trước. Số nợ còn lại tối nay ta sẽ tính với ngươi.”

Thiên Phàm che dấu vết ái muội kia, vừa tức vừa ngượng, trừng mắt nhìn y: “ Nợ ...nợ cái đầu ngươi ấy. Ngươi làm cái quái gì vậy hả? Tên biếи ŧɦái này!”

“ Còn không phải do ngươi hồng hạnh vượt tường, lúc nào cũng mang tư tưởng cắm sừng bản điện hạ, nên ta phải đánh dấu để những kẻ khác biết ngươi là người của ta.”

Thiên Phàm tức nghẹn họng. Gì mà hồng hạnh vượt tường? Gì mà đánh dấu chủ quyền? Hắn không phải ...Hắn với tên đó không phải ...

“ Về phòng đợi ta. Ngoan.”

“ Ngươi nói cái gì? Ta ...”

“ Còn nhiều lời ta sẽ hôn ngươi.”

Thiên Phàm lập tức ngậm miệng. Không phải hắn sợ y a. Hắn là sợ bị người khác nhìn thấy hắn hôn một nam nhân lại cho rằng hắn là đoạn tụ. Rồi sau này hắn làm sao cưới vợ được nữa?

-------

Sau khi kết thúc tất cả các trận đấu top 10, năm người vào vòng trong gồm: Diệp Lưu Niên và Diệp Thanh Vân, Phương Vân Hi, Thái tử Mộc Quốc Lục Quân Huy và tam hoàng tử Thổ Quốc Hoàng Phủ Minh. Bọn họ đều là những thiên tài hiếm có của mỗi quốc gia.

Trước giờ đại hội mở ra đều là để phô diễn sức mạnh của mỗi nước là chính chứ không nhằm mục đích tìm ra người mạnh nhất. Vì vậy khi vào top Năm rồi, những người mạnh nhất đã tìm ra thì không cần thiết phải tiến hành thêm các trận đấu. Đây là điều mà lãnh đạo các nước đã ngầm thoả thuận với nhau trước khi cuộc thi bắt đầu. Nguyên nhân chủ yếu là nếu để những người mạnh thi đấu với nhau thì lỡ xảy ra chấn thương nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức mạnh quân sự của mỗi nước. Vì vậy mà cuộc thi cứ thế mà kết thúc. Những người nằm trong top Năm đều nhận được những phần thưởng là đan dược quý hiếm cùng được quyền lựa chọn vũ khí thượng phẩm.

Một kẻ cuồng tu luyện như Diệp Lưu Niên dĩ nhiên không thích chuyện này. Y đã bỏ về phòng ngay khi cuộc thi được tuyên bố kết thúc. Diệp Thanh Vân và Phương Vân Hi đứng bắn ánh mắt xẹt xẹt về phía nhau, còn hai người kia chỉ im lặng không nói gì. Bọn họ có vẻ không thực sự hài lòng nhưng tính ra thì đây lại là cách tốt nhất. Chung quy cũng chẳng có nước nào muốn mình thua cả.

Có một buổi yến tiệc hoàng tráng tổ chức trong hoàng cung để chúc mừng đại hội tỉ võ kết thúc tốt đẹp. Vì vậy mà Diệp Thanh Vân chỉ kịp về tắm rửa thay đồ rồi đi ngay. Thiên Phàm vậy mà ngoan ngoãn ở trong phòng đợi người về. Chẳng phải hắn sợ gì tên kia đâu. Thì ...ai bảo hôm trước lỡ nhận lời tên kia lúc rảnh rỗi sẽ nấu cho y ăn chứ. Lời đã nói thì không thể rút lại. Hơn nữa, hắn cũng ... không thấy có vấn đề gì. Mấy cái chuyện kia chỉ đều là vặt vãnh. Nam nhi đại trượng phu chấp gì mấy thứ nhỏ nhặt.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến hắn lại hối hận mãi về sau này. Lẽ ra hắn không nên đợi ở đó cho đến khi y trở về.
« Chương TrướcChương Tiếp »