Chương 10: Anh là của em

Dư Huy tức giận đi đến trụ sở tập đoàn Phong thị, ở trên xe cậu đã gọi điện thoại cho Phong Tồn Quang, Phong Tồn Quang vừa tiếp điện thoại xong liền nhanh chân xuống dưới tầng.

Đại lão bản đến sô pha lầu một ngồi, đối với cửa chính của trụ sở ngóng chờ như hòn vọng phu, trông chờ mòn mỏi, trợ lý Lê Thụy vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi ở một bên, đưa đại lão bản những kế hoạch trong chương trình hội nghị.

“Tiểu Huy.” Phong Tồn Quang- hòn vọng phu này cuối cùng cũng chờ được người, gấp đến độ không đợi Dư Huy đi đến đã đứng lên, đưa tay bắt lấy Dư Huy nắm chặt tay cậu, cùng hắn tay đan tay.

Dư Huy nghẹn một cục tức giận trong người nhìn thấy Phong Tồn Quang liền nhanh chóng tiêu tan thành mây khói.

“Còn chưa tới thời gian tan làm nha? Em bồi anh một lát được không?” Dư Huy hỏi.

Phong Tồn Quang cưỡng chế lại ý cười quá độ, làm như chính mình không phải biểu hiện đắc ý: “Được.”

Rồi quay mặt lại nói trước toàn thể nhân viên: “Đây là phu nhân của tôi, nhớ kỹ.” Phong Tồn Quang tuyệt đối không cho phép Phong phu nhân muốn tiến vào tập đoàn Phong thị liền bị người khác ngăn cản.

Trước kia, trong một lần đi công tác, mẹ Phong có đem cho hắn bữa cơm trưa tình yêu, kết quả nhân viên không biết mẹ của hắn, mà lúc đó Phong Tồn Quang còn không mang điện thoại bên người, không nhận được cuộc gọi của người, dẫn tới bà bị hiểu lầm là đi “hiến thân”, bà ấy tức giận đến mức một tháng không cho hắn bước chân vào gia môn dù chỉ là một bước, làm hắn mỗi ngày đều phải thanh minh tạ lỗi.

“Đúng vậy.” Đứng trước sảnh bị Phong Tồn Quang công khai thân phận làm Dư Huy áp lực đôi chút rồi bị tâm tình kích động của trải nghiệm tình yêu thần tiên làm lu mờ, chỉ sợ nói nhiều hơn liền náo động.

Phong Tồn Quang gật gật đầu, nắm tay Dư Huy kéo đến thang máy chuyên dụng, Lê Thụy phi thường thức thời mà từ chối đi cùng, chính mình đi đến thang máy khác, không quấy rầy lảo bản của phu nhân lão bản tình chàng ý thϊếp.

“Sự tình thu tiết mục hôm nay là như thế nào?” Thời điểm Dư Huy gọi điện cho Phong Tồn Quang, hắn cảm thấy có điểm tức giận, hơn nữa thời gian ghi hình tiết mục còn chưa hết, Dư Huy chỉ nói qua điện thoại rằng tâm tình bản thân thực sự rất tức giận, cũng không biết kẻ nào không có mắt chọc giận cậu.

Dư Huy mỉm cười véo véo mặt Phong Tồn Quang: “Còn không phải do lão công của em quá được hoang nghênh, khối người muốn làm Phong phu nhân Phong thái thái, không thuận mắt nhìn em có được vị trí này.”

Phong Tồn Quang để mặc Dư Huy véo, chờ Dư Huy nói xong mới tiếp lời: “Bớt giận, bớt giận, anh là của em, ai cũng không đoạt đi được.”

Dư Huy hiện tại không còn tức giận, chỉ có chút muốn tỏ lòng thôi. Mọi chuyện như vòng tròn vĩnh viễn đều như thế, đội trên đạp dưới, cậu cũng không công khai thân phận Dư nhị thiếu gia khắp nơi, người muốn một chân dẫm cậu cũng tự nhiên nhiều lên.

“Tồn Quang, anh nói xem được hay không công khai thân phận của em?” Dư Huy kiếp trước không có hậu thuẫn, không có người chống lưng, cho nên sự nghiệp như đi trên băng mỏng, nhưng hiện tại khác rồi, cậu hiện tại có thân phận là Dư nhị thiếu gia, vô số người kính sợ.

“Muốn công khai liền công khai, không muốn thì thôi, chỉ cần là việc em muốn thì cứ thực hiện.” Phong Tồn Quang đối với chuyện này không bận tâm, dù sao hắn kết hôn cùng Dư Huy không phải vì thân phận Dư nhị thiếu.

Hắn không phải loại người dùng người khác làm vật phẩm để giao dịch.

Dư Huy nghĩ nghĩ, nói: “Em tạm thời không công khai, dù sao luôn có người không thuận mắt, em không công khai liền suy đoán em gả vào hào môn, công khai một cái không chừng cũng sẽ suy đoán thương nghiệp liên hôn, chuyện chúng ta thì chúng ta rõ là được, quản bọn họ làm gì.”

Phong Tồn Quang cuối đầu hôn hôn lên trán Dư Huy: “Hảo, chúng ta thuận theo tự nhiên là được.”

“Đinh” thang máy kêu một tiếng mở ra tới tầng cao nhất.

Tầng này chỉ cung cấp cho chủ tịch là Phong Tồn Quang cùng với đoàn đội trợ lý chủ tịch sử dụng, diện tích to như vậy nhưng số lượng người lại có rất ít.

“Chủ tịch, có hồ sơ cần ngài xem qua.” Một trợ lý vừa mới sửa sang tốt bên ngoài liền đẩy cửa văn phòng bước vào, thế là cầm tệp tài liệu đi đến, vừa dứt lời liền phát hiện người ngồi trên ghế không phải chủ tịch của họ.

Chủ tịch của họ đang ở máy lọc nước rót một ly.

“Để trên bàn làm việc đi.” Phong Tồn Quang đưa ly nước ấm cho Dư Huy, “Tôi sẽ xem qua sau.”

Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó mới hồi phục tinh thần: “Vâng.”

Phong Tồn Quang khóe miệng khẽ cười: “Đây là phu nhân của ta, Dư Huy.”

Trợ lý nháy mắt hai con ngươi tỏa sáng, kính đen đều không thể che được ánh sáng chói lóa này: “Phu nhân hảo!”

Lúc trước có nghe chủ tịch kết hôn, nguyên lai đối tượng kết hôn lại đẹp như thế! Cùng chủ tịch thật xứng đôi.

Trợ lý vẻ mặt cười tươi từ văn phòng chủ tịch đi trở về bàn làm việc.

“Nhân viên công ty anh như thế nào nhìn thấy em lại cao hứng?” Dư Huy quả thực có chút bất đắc dĩ.

Phong Tồn Quang: “Chuyện là, khi lão bản phát hỏa, chỉ có phu nhân của lão bản mới có thể làm lửa giận bình ổn xuống, sẽ đối với nhân viên làm sai ôn hòa một chút.”

Dư Huy: “Nếu anh sinh khí đến mức muốn đánh người thì làm thế nào để hạ lửa giận?”

Phong Tồn Quang thần sắc gian manh, đem Dư Huy từ trên ghế bế lên bàn làm việc, một chân chen vào giữa hai đùi Dư Huy đem hai chân cậu tách ra, tay phải giữ chặt cằm Dư Huy, cuối đầu hôn xuống.

Dư Huy bị hôn bất ngờ không kịp phòng bị, từng chút từng chút bị cướp lấy hơi thở, tùng mộc hương phảng phất lan tràn khắp nơi, bao bọc xung quanh kí©h thí©ɧ cảm giác.

Nụ hôn vừa dứt, Phong Tồn Quang cùng môi lưỡi Dư Huy tách ra, vươn lại một sợ chỉ bạc lấp lánh, bị Phong Tồn Quang liếʍ đi.

Dư Huy bị hôn đến môi hồng nhuận có chút bóng, khuôn mặt cũng ửng đỏ, hơi thở rối loạn.

Phong Tồn Quang dùng chóp mũi cọ xát lên đầu mũi Dư Huy: “Chỉ cần em lấy thân dập lửa là được.”

Dư Huy dời ánh mắt xuống, ngữ khí trêu chọc: “Phải không? Em không tin đâu?”

Phong Tồn Quang hít một hơi: “Bảo bảo, đừng có dụ hoặc anh, bằng không đến lúc đó anh phải bế em về nhà.”

Nghĩ đến sức chiến đấu khủng bố của Phong Tồn Quang, Dư Huy cảm thấy hai chân nhũn ra, nhưng cậu cũng không vì thế mà nhận lui, cậu nói: “Lão công, muốn chơi một chút văn phòng play không? Xem em như trợ lý của anh, thế nào?”

Phong Tồn Quang muốn nói không nhưng tiểu huynh đệ dưới thân lại cao hứng mà phấn chấn gật đầu, hắn căn bản không có cơ hội cự tuyệt.

Dư Huy vỗ vỗ Phong Tồn Quang, chỉ hắn ngồi lên ghế làm việc, còn bản thân thì chui xuống bàn làm việc: “Anh cứ làm việc của anh, đừng quan tâm đến em.”

Phong Tồn Quang: Cảm nhận tồn tại quá mãnh liệt, căn bản không phải muốn mặc kệ là có thể mặc kệ.

Dư Huy không khách khú, trực tiếp cởi bỏ thắt lưng Phong Tồn Quang, dùng răng kéo qυầи ɭóŧ xuống, đem căn thịt thô dài đang bị vải vóc trói buộc phóng thích ra ngoài.

Đỉnh dươиɠ ѵậŧ đã bắt đầu ẩm ướt, Dư Huy điều chỉnh tư thế, sau đó liền dùng lưỡi liếʍ lên căn côn ŧᏂịŧ nóng rực.

Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp cán côn ŧᏂịŧ, tẩm lên đó một tầng nước da^ʍ mỹ, hai quả tinh hoàn nặng trịch cũng được chiếu cố rất tốt, đem côn ŧᏂịŧ chơi đùa đến sưng to, Dư Huy há miệng bao lấy dươиɠ ѵậŧ làm như giao hợp mà nuốt vào phun ra.

Miệng Dư Huy nhỏ, cự vật Phong Tồn Quang lại rất lớn, mỗi khi di chuyển đầu để cọ xát lưỡi lên dươиɠ ѵậŧ, Dư Huy không tự chủ được mà phát ra âm thanh ngọt nị, hai tai Phong Tồn Quang bị âm thanh rêи ɾỉ của Dư Huy bao trùm, toàn tâm chỉ lưu được hình ảnh Omega của mình đang trong tư thế khẩu giao cực kỳ xinh đẹp, tài liệu một chữ cũng không xen vào đầu.

Dư Huy tận lực đem dươиɠ ѵậŧ nuốt sâu thâm hầu, muốn Phong Tồn Quang có thể cắm sâu vào trong cổ họng, thế nhưng thật sự quá khó đển nuốt đến lút cán, Dư Huy liền dùng lưỡi cọ xát.

Ban đầu, Phong Tồn Quang để Dư Huy chủ động, sau liền không nhịn được mà động eo, mượn lực bánh xe của ghế mà đưa đẩy, cùng với Omega của mình đang đắc ý mà giao hòa mãnh liệt.

“Um um um…..hừ” Dư Huy phải thâm hầu vài lần mới đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phong Tồn Quang hút ra, bạch trọc phun ra trực tiếp đánh vào sâu trong khoang miệng, Dư Huy liền một lần nuốt xuống hết.

“Khụ khụ khụ” Vì nuốt quá nhanh, Dư Huy liền bị sặc.

Phong Tồn Quang đưa tay bế Dư Huy ra, nhẹ nhàng ôm cậu đặt ngồi lên đùi mà vỗ nhẹ.

“Anh mau chóng xử lý tốt công việc để tan tầm chúng ta cùng về nhà.” Dư Huy không bị đè trên bàn làm việc thao lộng, trong đầu liền tính toán một chút.

“Hảo, nghe lời bảo bảo.”

Phong Tồn Quang giúp Dư Huy đứng dậy, hắn đem dươиɠ ѵậŧ thả lại vào qυầи ɭóŧ, kéo khóa quần lên, Dư Huy thực sự “ăn” rất sạch sẽ, trên quần hoàn toàn không xuất hiện dấu vết.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~