Chương 1.1

"Cái ả nha đầu nhà ngươi nói một đằng làm một nẻo." Người trung niên có chút không vui: "Ta lấy đâu ra khối lương khô thứ hai cho ngươi."

Ôn Tựa Cẩm cười nhạt: "Ngươi có thể tìm thêm vài người nữa góp lại, có lẽ đủ chăng. Hai đứa trẻ này không phải là em ruột của ta nhưng dù sao cũng đã sống chung mấy năm, ta không nỡ ra tay, chỉ muốn đổi lấy một ít lương khô mà ăn. Nếu các ngươi góp đủ thì đến đây tìm ta, ta đợi các ngươi đến trời tối."

Ý ngoài lời, nàng cũng muốn đổi.

Tên trung niên nhíu mày, đáy mắt lộ ra một tia âm u nhưng vì xung quanh có nhiều người nên cuối cùng vẫn quay đầu bỏ đi.

Theo bóng lưng của bọn họ dần biến mất, những người xung quanh từ việc nhìn chăm chú liên tục chuyển sang thì thầm to nhỏ, đến cuối cùng ánh mắt nhìn Ôn Tựa Cẩm đều mang theo sự khinh thường.

Mặc dù là thời kỳ đói kém nhưng việc đổi con lấy thức ăn cuối cùng cũng chỉ là số ít, huống chi lại là bán con chỉ vì hai khối lương khô.

"Thật là nhẫn tâm."

"Không phải tỷ tỷ ruột mới nhẫn tâm như vậy, nếu có quan hệ huyết thống thì làm sao nỡ."

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, kèm theo đó là những lời chỉ trỏ.

Ôn Tựa Cẩm lại không để ý đến nhiều như vậy, nàng chạy ba bước hai bước đến trước mặt thiếu niên què chân, ngồi xổm xuống: "Lên đây."

Thiếu niên vẫn luôn kìm nén cảm xúc sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Ôn Tựa Cẩm thấy vậy, dứt khoát trực tiếp nắm lấy hai tay cậu, ôm chặt lấy cổ mình, lại nhìn hai củ cải nhỏ: "Đi theo tỷ tỷ, biết chưa?"

Nói xong, nàng liền cúi đầu, liều mạng chạy về phía trước.

Có trời mới biết nàng có thể lừa hai tên trung niên kia được bao lâu, lỡ như bọn họ quay trở lại, bốn tỷ đệ trói gà không chắc như bọn nàng căn bản không có khả năng chống cự.

Ôn Tựa Cẩm cúi đầu chạy đến khi hết sức mới tìm được một góc khuất dừng lại.

Nàng buông thiếu niên trên lưng xuống, lại nhìn hai củ cải nhỏ đang thở hổn hển, không biết có phải do vừa vận động mạnh hay không mà hai đứa trẻ mặt đỏ bừng nhưng môi lại tái nhợt khác thường.

"Không ổn rồi." Trong lòng Ôn Tựa Cẩm Kêu lên một tiếng, còn chưa kịp hành động thì hai củ cải nhỏ đã ngất xỉu trên mặt đất.

"Nước." Thiếu niên què chân phản ứng rất nhanh, từ thắt lưng lấy ra một túi nước.

Ôn Tựa Cẩm lập tức nhận lấy, cẩn thận đưa đến bên miệng hai củ cải nhỏ, mỗi đứa cho uống hai ngụm.

Củ cải nhỏ cuối cùng cũng tỉnh lại nhưng vẫn ủ rũ cúi đầu, vừa không thể đứng dậy, vừa không thể nói chuyện.

Rõ ràng đây là do đói quá độ, lại vận động mạnh dẫn đến hạ đường huyết.

Bản thân Ôn Tựa Cẩm cũng có chút choáng váng nhưng nàng vẫn cố gắng hỏi thiếu niên què chân: "Chúng ta còn đồ ăn không?"

Thiếu niên què chân không nói gì.

Bọn họ đã rất lâu rồi không ăn gì, rất lâu rồi.

Ôn Tựa Cẩm lập tức hiểu ra, nàng đặt hai củ cải nhỏ nằm song song, đứng dậy định đi ra ngoài.

Lúc này, thiếu niên què chân lên tiếng: "Ôn Tứ Cân, cô không thể bán đệ đệ, muội muội… cô, bán ta đi."

Ôn Tựa Cẩm đột nhiên quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thiếu niên què chân nhìn đệ đệ và muội muội bằng ánh mắt rất ôn hòa: "Ta cao lớn, chỗ có thể ăn cũng nhiều, chỉ là thịt không được mềm nhưng cũng tốt hơn không có."

Đây là lời có thể nói ra dưới ánh mắt ôn hòa kia sao?

Ôn Tựa Cẩm suýt chút nữa thì nôn ra.

Nàng quay lưng, hung hăng buông một câu: "Không bán cho ai hết, ở đây đợi ta về."