Chương 10: Lòng dạ ác độc

Chương 10: Lòng dạ ác độc

"Theo dõi tình hình vừa qua của Tô Tinh Thần."

"Vâng."

Anh rất tò mò không biết Tô Tinh Thần đang định giở trò mới, hay đúng thật là muốn cải tà quy chính.

Yến tiệc kết thúc, Tô Tinh Thần trở về nhà Tô gia, tắm rửa xong xuôi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Ngã mình xuống giường, Tô Tinh Thần hít sâu một hơi, giơ tay cầm lấy điện thoại di động trên tủ, liếc nhìn số điện thoại của Trầm Nghiễn, nghĩ ngợi rồi dùng số của anh ta tìm kiếm WeChat. Kết quả là không có gì cả.

Tô Tinh Thần đoán rằng anh ta không có WeChat.

Bụng cô cồn cào, thấy hơi đói. Tô Tinh Thần liếc nhìn thời gian, đã là rạng sáng. Vứt điện thoại lên giường một cách thản nhiên, Tô Tinh Thần đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu tìm thứ gì đó ăn.

Đang đứng ở đầu cầu thang, cô chợt nhận ra mình quên dùng điện thoại để rọi đèn pin, cô định quay lại để lấy, nhưng đột nhiên bị ai đó đυ.ng trúng.

Sau tiếng thét đinh tai, Tô Tinh Thần trực tiếp lăn xuống cầu thang, may mà cô nhanh tay nắm lấy lan can, lăn được vài bậc thì dừng lại. Tuy nhiên, toàn thân cô đau nhức, va phải đầu gối còn cánh tay thì bị chuột rút.

Một lúc sau, đèn trong phòng khách được bật sáng, giọng nói của Đỗ Tuệ Linh vang lên lộ vẻ kinh ngạc, Tô Kiến Thiết cũng đi theo phía sau.

"Bảo bối, đây là thế nào? Có chuyện gì xảy ra?"

Đỗ Tuệ Linh vội vàng bước tới đỡ Tô Tinh Thần đứng lên, cảm thấy đau lòng không thôi.

"Đau quá mẹ ơi, nhẹ một chút."

"Được được được, nhẹ một chút."

Đỗ Tuệ Linh nâng Tô Tinh Thần dậy, nhìn khắp người cô, Tô Hà đứng im như bức tượng gỗ, không kìm được mà đẩy cô ấy, giọng điệu tức giận khó có thể che giấu.

"Có phải mày làm không hả cái đứa chết tiệt này? Sao mày có thể làm chuyện ác độc như vậy? Sao có thể đẩy em gái mình xuống cầu thang!"

"Tô Kiến Thiết, ông nhìn đi, lòng dạ hung ác như vậy, để cô ta ở lại Tô gia làm gì?"

Sắc mặt Tô Kiến Thiết tối sầm lại, nhìn Tô Hà, trầm giọng hỏi:

"Có phải con làm không?"

Tô Hề mím chặt môi, còn chưa kịp nói chuyện, Tô Tinh Thần đã nói:

"Không phải đâu cha mẹ, là do con không nhìn rõ. Bất cẩn bước hụt liền ngã. Chị đã giúp con một tay."

"Cô ta mà tốt bụng như vậy sao?"

Đỗ Tuệ Linh không tin, bà ta liếc mắt nhìn Tô Hà, chính là Tô Hà không nghĩ Tô Tinh Thần sẽ nói giúp cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần xua tay, dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.

"Mẹ ơi, con đau quá. Mau mời bác sĩ khám cho con."

"Được rồi, con yêu, đừng lo lắng, mẹ sẽ gọi bác sĩ xem cho con."

Tô Tinh Thần gật đầu, nhìn Tô Hà rồi nói:

"Mẹ, cứ để chị gái giúp con. Con thấy hơi đói. Sau khi mẹ mời bác sĩ xong thì làm cho con vài món ngon ngon nha."

Đỗ Tuệ Linh cau mày, rõ ràng là không tin tưởng Tô Hà.

"Mẹ, nhanh lên!"

Tô Tinh Thần nũng nịu giục bà ta, Đỗ Tuệ Linh mím môi, không thể làm gì khác đành phải đồng ý, sau khi rời đi còn không quên cảnh cáo Tô Hà.

"Nha đầu chết tiệt này, đừng có mà mang tâm tư không đứng đắn. Nếu bảo bối của tao có xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày!"

Nói xong, bà ta để Tô Hà đỡ Tô tinh Thần trở về phòng. Sau khi vào cửa, Tô Hà không thể kìm lại được, giọng điệu yếu ớt.

"Tại sao.. tại sao cô lại nói dối?"

Tô Tinh Thần ngồi trên giường, ngước mắt nhìn Tô Hà. Bộ dáng của cô ta trông có vẻ rụt rè, trên mặt mang chút sợ hãi, chắc lo lắng cha mẹ sẽ tìm cô ta gây phiền phức. Đoán chừng vừa rồi cô ấy hồi tưởng lại những chuyện cũ, tức giận đến mức đẩy ngã cô một cái.

Thở dài một tiếng, Tô Tinh Thần vươn tay, nhìn Tô hà, cất giọng chân thành.