Chương 11: Còn không mau dọn dẹp!

Chương 11: Còn không mau dọn dẹp!

"Những gì đã xảy ra trước đây thì hãy bỏ qua đi, sau này chúng ta sẽ hòa hợp với nhau trong tương lai."

Tô Hà nhìn cô, như thể đang nghiên cứu xem điều cô nói là thật hay giả. Còn chưa đưa ra được điều gì, Đỗ Tuệ Linh đã bước vào với món mì ý trên tay.

"Bảo bối, lại đây, ăn một chút đi."

Nhìn thấy Đỗ Tuệ Linh đi vào, Tô Hà tránh sang một bên, nhìn bà ta đút cho Tô Tinh Thần từng miếng từng miếng, trong mắt có chút ghen tị, mím môi, nhấc chân bước ra ngoài.

Bên kia, Trầm Đoan, nhị thiếu gia nhà họ Trầm, đang ngồi trong câu lạc bộ cao cấp mà hắn từng say xỉn, trên lưng đau âm ỉ, khiến hắn nhớ lại mình đã bị sỉ nhục như thế nào.

Ly rượu trong tay anh ta bị đập mạnh ra ngoài, ly vỡ tung tóe, những mảnh chai văng ra khiến người phục vụ đứng gần đó một phen hú vía. Những người trong phòng không dám nói một lời.

Trầm Đoan và Tô Tinh Thần dây dưa không rõ, Trầm Nghiễn luôn phớt lờ họ, nhưng lần này không biết có chuyện gì kí©h thí©ɧ, lại sử dụng gia pháp với anh, cây mây quất vào lưng, đau như kim châm vậy.

Điều kỳ lạ hơn nữa chính là Tô Tinh Thần, ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận, mặt cũng chẳng gặp được!

Càng nghĩ càng tức giận, hắn giơ tay quét sạch mọi thứ trên bàn, tiếng choang choang của đồ đổ vỡ khiến những người trong phòng càng thêm im lặng. Nhắm mắt lại, Trầm Đoan vịn vào bàn, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười ảm đạm.

Tựa lưng vào ghế sô pha, giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi, vẫy vẫy tay về phía những người xung quanh, giọng nói lên vài lần, bộ dạng như công tử bột ăn chơi trác táng:

"Sao còn ngơ ra đó? Còn không mau dọn dẹp!"

"Vâng, vâng, nhanh lên, mau dọn dẹp đi."

"Hôm nay, mọi người ở lại uống rượu với tôi, không say không về, để xem ai dám làm trái!"

Người xung quanh cúi đầu khom lưng, không dám phản nghịch với tên đần độn ngỗ nghịch Trầm Đoan này, chỉ biết đáp ứng.

Thực ra vết thương của Tô Tinh Thần không quá mức nghiêm trọng, mấy ngày sau hồi phục thì gần như lành hẳn, mọi thứ đều ổn chỉ trừ cái cổ của cô. Tô Tinh Thần vừa xoa cổ vừa đi xuống cầu thang.

Tô Kiến Thiết đang ngồi đọc báo, Đỗ Tuệ Linh cũng đã ngồi vào chỗ, thím giúp việc đang dọn đồ ăn lên. Nhìn thấy Tô Tinh Thần đi xuống, trên mặt Đỗ Tuệ Linh tràn đầy vẻ cưng chiều, trò chuyện vài câu:

"Bảo bối, sao hôm nay con dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm lát nữa?"

"Mẹ, con ngủ đủ rồi."

"Cha, buổi sáng tốt lành."

"Ừm, làm sao vậy? Cổ khó chịu?"

Tô Kiến Thiết đặt tờ báo trên tay xuống, quan tâm hỏi. Tô Tinh Thần ngồi trên ghế, xoa xoa gáy rồi nói:

"Có lẽ là bị sái cổ rồi, không vấn đề gì đâu ạ." Đỗ Tuệ Linh đưa tay xoa xoa vài cái, đau lòng nói, giọng điệu cưng chiều:

"Sao lại bị sái thế này? Đợi ăn xong hãy bảo bác sĩ Lý đến xem."

"Không sao đâu mẹ, xoa tí là tốt lên."

Nhìn trên bàn không thấy bóng dáng Tô Hà, không khỏi hỏi:

"Mẹ, chị của con đâu? Chị không xuống ăn cơm sao?"

Đỗ Tuệ Linh nghe cô hỏi như vậy, lo âu nhìn cô, đưa tay sờ trán:

"Bảo bối, con bị sao vậy? Đứa nha đầu như nó sao có thể ăn chung một bàn với chúng ta."

Tô Tinh Thần lại quên mất cốt truyện, Tô Hà bình thường vẫn ăn trong phòng của mình. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Đỗ Tuệ Linh, Tô Tinh Thần ngượng ngùng cười, nói một cách ngập ngừng:

"Chúng ta đều là người một nhà cả mà."

"Hừ, cô ta còn chưa xứng."

Tô Kiến Thiết hừ lạnh một tiếng, lời trong lời ngoài khi nói ra đều mang vẻ lạnh lùng, giống như Tô Hà đã mất anh năm xưa như thế nào, cô không muốn nhắc tới người con gái này.

Tô Tinh Thần định lên tiếng, một giọng nam đột nhiên chen vào, kêu to gọi lớn, đầy vẻ thô lỗ.