Chương 16: Không biết lượng sức

"Để em nghe một chút"

"Đừng có chen lấn!"

"Em nghe, hình như là tiếng khóc!"

Giọng nói ngây ngô của Lâu Thanh Xuyên vang lên, khiến lỗ tai của Lục Lâm An dán chặt hơn, nhưng anh vẫn không nghe thấy gì, nhíu mày một cái.

"Thiệt hay giả? Nhóc con đừng có mà gạt anh?"

"Em lừa anh làm gì? Thật sự là tiếng khóc mà, anh không tin vào lỗ tai của anh thì cũng phải tin vào năng lực của lão đại chứ?"

Tần Luật giương mắt liếc nhìn hai tên ngu ngốc đang luyên tha luyên thuyên, sau đó đưa mắt nhìn màn hình máy tính, giọng nói bình tĩnh trầm bổng cất lên:

"Nếu không muốn bị lão đại lôi đầu luyện tập thì hãy quay lại đây ngồi ngay ngắn vào."

Hai người liếc mắt với nhau, nhìn thoáng qua Tần Luật, bĩu môi một cái, an an phận phận trở về. Trong phòng, Tô Tinh Thần khóc thảm thiết, trên cổ tay bị còng đến mức tạo ra các vết hằn đỏ như máu.

Trầm Nghiễn nhướng mi, trên làn da trắng nõn rất dễ thấy những vết đỏ, giống như những sợi tơ hồng quấn lấy nhau.

Trầm Nghiễn hừ lạnh một tiếng, buông má cô ra, nắm lấy cổ tay đang quằn quại của cô, dùng tay kia tháo mặt nạ xuống, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe đang khóc với vẻ thờ ơ lạnh lùng của cô.

"Đã đến một nơi như vậy mà còn sợ hãi, Tô Tinh Thần, tò mò có thể chết người đấy."

Tô Tinh Thần sửng sốt, giương mắt nhìn anh, hai mắt đẫm lệ trong mông lung, người đàn ông cởi bỏ mặt nạ, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ lạnh lùng.

Thì ra là anh ta đã nhận ra cô ngay từ đầu, vậy mà anh vẫn trêu chọc cô như vậy.

(Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

Nghĩ đến đây, Tô Tinh Thần không biết dũng khí đến từ đâu, mang theo tiếng nức nở lên án, giọng điệu có chút cao.

"Tôi vừa nhìn thấy anh, sợ anh gặp nguy hiểm nên mới đi theo. Làm sao tôi biết được bọn họ xem tôi là các cô gái ở đây chứ?"

"Trầm Nghiễn, rõ ràng là anh nhận ra tôi, thế mà còn bắt nạt tôi, anh.. ý tốt của tôi xem như đặt nhầm chỗ rồi!"

Trầm Nghiễn giật giật khóe môi, hừ lạnh một tiếng

"Ý tốt?"

Tô Tinh Thần nghe thấy giọng điệu khinh thường của anh ta, khịt mũi nói:

"Chính là ý tốt, tôi lo lắng cho anh, sợ thân thể anh lạnh lẽo nhỏ bé và yếu ớt, chỗ này lòng người lại hỗn tạp như vậy, tôi.. mới đi theo anh tới đây."

Cô thừa nhận rằng cô cũng rất tò mò, nhưng cô không thể nói điều này trước mặt Trầm Nghiễn, cô phải chọn một cái gì đó tốt đẹp để nói.

Trầm Nghiễn rũ mắt xuống, biểu tình trong mắt không chút dao động, vươn tay mở còng, bật đèn, giọng điệu thản nhiên, mang theo giọng điệu lười biếng.

"Ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, tôi không hi vọng ở cô."

Ngừng một chút, anh đưa tay nhéo cằm Tô Tinh Thần, một tay chống xuống giường, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhanh không chậm nhả ra bốn chữ.

"Không biết lượng sức."

Trầm Nghiễn buông tay ra, cầm mặt nạ từ trên giường rồi đeo trở lại, ngồi ở bên giường.

Sau khi Tô Tinh Thần được tự do, cô lập tức kéo khóa váy và chỉnh trang lại quần áo của mình.

Nghe thấy lời chế giễu của Trầm Nghiễn, cô rất tức giận. Cô thừa nhận mình không có khả năng đó, nhưng hai ông thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng (*), Trầm Nghiễn như thế này là chà đạp lòng tốt của cô, nếu mà ở hiện thực, sớm đã bị người khác trùm bao bố rồi đập cho mấy phát.

(*) 3 ông thợ giày, bằng một Gia Cát Lượng: Đây là một câu thành ngữ, ý muốn nói "Thợ giày" thực tế là cùng âm với từ "bì tướng", nghĩa là phó tướng. Ý muốn chỉ rằng trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể bằng một Gia Cát Lượng.

Nhưng nghĩ đến ao cá sấu, cô không dám nặng lời, chỉ biết nhẹ giọng than thở.

"Tại sao anh lại làm như thế hả? Anh xem, cổ tay của tôi đỏ bừng rồi này. Nếu đã muốn cho tôi cơ hội sao lại trêu đùa tôi như vậy?"

Cô đưa tay ra, ánh mắt của Trầm Nghiễn rơi vào cổ tay cô, trên làn da trắng nõn mềm mại có vết đỏ như máu, trên da có vết rách mờ nhạt vài chỗ.