Chương 23: Cuộc thi tranh tài âm nhạc

Tô Tinh Thần chớp mắt, quỷ gì đây? Ai nhìn thấy cô cũng trốn tránh, làm sao lại chào hỏi thân thiết thế? Tô Tinh Thần chưa kịp nói thì đã thấy Tô Hà từ cửa bước vào.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất thuần khiết và giản dị, quả nhiên là gương mặt tình đầu khiến người ta khoonh khỏi rời mắt.

Cô ấy không ngẩng đầu, đi ngang qua ba người, ngồi vào hàng ghế thứ ba. Nhan Chí và Trình Đắc Hữu nhếch môi khinh bỉ, chỉ chỉ trỏ trỏ

"Đúng là đồ đạo đức giả."

"Mỗi ngày đều hóa thân thành bạch liên hoa."

Tô Tinh Thần nghe họ nói, quay đầu lại và liếc nhìn Tô Hà, trong mắt đều là vẻ sầu não. Chuông bắt đầu tiết học vang lên, một nữ giáo viên bước vào lớp, mặc váy dài đi giày cao gót, rất có khí chất.

Nhìn thấy ba người ngồi ở hàng đầu tiên, Đỗ lão sư sững sờ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt nói:

"Điều đầu tiên muốn thông báo đến lớp."

Mọi người bất giác ngẩng đầu lên nhìn Đỗ lão sư.

"Đã xác định được người tham gia cuộc thi tranh tài âm nhạc. Đó chính là Tô Tinh Thần."

Câu này vừa nói ra, mọi người trong lớp đều thở dài, bàn tán xôn xao.

"Hả? Lại là Tô Tinh Thần à?"

"Rõ ràng là học không được tốt, số lần đến lớp đếm được trên đầu ngón tay, dựa vào đâu mọi chuyện tốt đều thuộc về cô ta?"

"Còn biện pháp nào khác? Cậu có bố mẹ nhiều tiền không? Bố mẹ người ta đã tặng cho trường chúng ta một tòa nhà, cậu có không?"

"Haiz, không có, bất quá chỉ là nhà quan chức thôi mà."

Tô Tinh Thần lắng nghe cuộc thảo luận phía sau và tâm trạng của cô chỉ có một từ: Buồn (╥ω╥)

Nguyên chủ thực sự đã để lại cho cô rất nhiều mớ hỗn độn. Hít một hơi thật sâu, Tô Tinh Thần giơ tay lên, cả lớp học đều ngạc nhiên vì những gì cô nói

"Thưa thầy, cuộc thi đó cứ để cho Tô Hà tham gia, thành tích của chị ấy là nhất khoa, năng lực của chị ấy sẽ mang lại vinh quang cho nhà trường."

Vẻ mặt Tô Tinh Thần không hề kiêu căng ngạo mạn, giọng điệu cũng không còn vẻ ra lệnh, Đỗ lão sư liếc qua, cô mở một đôi mắt to như quả nho, nhoẻn miệng cười, trông rất dễ gần.

Đỗ lão sư nghi ngờ nghiêng đầu, mày ấn xuống, khóe môi nhếch lên, có chút khó tin.

"Tinh Thần, em có chắc là muốn nhường chỗ này cho Tô Hà không?"

Vị trí này vốn là của Tô Hà, nhưng chính nguyên chủ lại tranh giành cho bằng được, bây giờ lại muốn trả lại sao? Tô Tinh Thần gật đầu, giọng điệu kiên định:

"Vâng."

Đỗ lão sư dừng lại, chậm rãi nói:

"Được rồi, tôi sẽ đi bàn bạc lại với hiệu trưởng."

"Cảm ơn lão sư."

Đỗ lão sư cũng mỉm cười, nhìn Tô Tinh Thần một chút, không còn bộ dáng kiêu ngạo kia, càng nhịn càng thuận mắt hơn. Nghe nói rằng Tô Tinh Thần bị ngã cầu thang một thời gian trước và va vào đầu. Lẽ nào vì vậy mà trở nên hiền lành đi?

Đỗ lão sư cũng không có thời gian tìm hiểu nguyên nhân và bắt đầu giảng bài. Tuy nhiên, Tô Hà cũng bị sốc như Đỗ lão sư, vài ngày nay cô cũng cẩn thẩn suy nghĩ lí do khiến cho Tô Tinh Thần đột nhiên thay đổi

Cô ấy thực sự đã nhiều lần lấy lòng cô. Nhìn thấy bóng lưng của Tô Tinh Thần ở trước mặt mình, Tô Hà mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Sau giờ học, Tô Tinh Thần nhìn Tô Hà ở hàng ghế thứ ba, thu dọn đồ đạc và đi về phía cô, Nhan Chí và Trình Đắc Hữu bên cạnh đều sững sờ.

"Cái kia, tan học chị đi đâu vậy? Tài xế tới đón, chúng ta cùng về đi?"

Tô Hà thu dọn mọi thứ vào cặp sách, ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Thần, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, không có một chút uy hϊếp.

"Không cần, tôi còn phải đi làm thêm."

Nói xong, cô cầm cặp sách rời đi, Tô Tinh Thần vội vàng đuổi theo.