Chương 17: Sinh động và tươi trẻ.

Hoắc Hàm phát điên, ánh mắt không tin tưởng của em là sao hả?!

Trước kia anh từng là lão bà lăn lộn ở chợ hoa, cuốn sách này từ cổ trở xuống đều không có gì, toàn dựa vào dòng ý thức, nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.

Trời ơi! Đối với anh mà nói, nói đây là xe thì anh còn chẳng thèm!

Hoắc Hàm thấy giải thích không rõ, liền dựa ra sau: "Tôi thích đọc tiểu thuyết, thích xem tình yêu ngọt ngào của các cặp đôi, thì sao nào?!"

"Phụt ——" Tiêu Gia Niên không nhịn được, phát hiện mình cười thành tiếng, sau đó đưa hai tay che miệng mình, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hoắc Hàm.

Nhưng ý cười lại tràn ra từ trong mắt.

Hoắc Hàm nhìn dáng vẻ đó của cậu, cũng cười.

Anh đưa tay kéo tay Tiêu Gia Niên đang che miệng xuống, sau đó dùng tay kia làm ra vẻ rất hung dữ nhưng thực sự rất nhẹ nhàng mà véo má cậu.

"Cười? Còn cười?!"

Nụ cười trên mặt Tiêu Gia Niên càng rõ ràng hơn.

Cuối cùng, cả hai đều cười cong cả mắt

Đêm đến, Tiêu Gia Niên cuộn tròn trong chăn, nằm nghiêng người.

Nhớ lại dáng vẻ của Hoắc tiên sinh vào ban ngày, cậu không nhịn được ôm chăn cười thành tiếng.

Thì ra Hoắc tiên sinh lại như vậy?

Trước đây không phải là chưa từng nghe qua về người này, dù sao cũng đều là người trong một thế giới, chẳng qua hai người cách nhau về tuổi tác, thêm vào đó là trong suốt những năm tháng thanh xuân của cậu, Hoắc Hàm vẫn luôn ở nước ngoài, cho nên không có ấn tượng gì.

Nhưng ít nhiều cũng nghe được một số lời miêu tả của người khác, nói rằng công tử nhà họ Hoắc nhìn qua có vẻ tốt tính, tính cách cởi mở, muốn nói chuyện rất dễ, nhưng nếu thật sự cho rằng đối phương là một người dễ gần thì họ đã sai lầm to rồi.

Chỉ sợ không biết lúc nào sẽ bị đối phương cười nhạo thu dọn sạch sẽ, mà họ còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, khi mới tiếp xúc với anh Hoắc, Tiêu Gia Niên cảm thấy hình ảnh của đối phương rất giống với những gì người ngoài mô tả, ôn hòa tao nhã, lịch sự nhã nhặn.

Nhưng không biết có phải Hoắc tiên sinh không che giấu nhiều trước mặt cậu hay không, nên Tiêu Gia Niên rất nhanh đã nhìn ra được sự sống động trong tâm hồn ẩn dưới vẻ ngoài chín chắn kia.

Cậu biết, có thể người ngoài không nói sai, nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy.

Hoắc Hàm thật sự thú vị và hoạt bát hơn hình tượng bên ngoài một chút.

Hôm nay, Hoắc tiên một lần nữa làm đảo lộn ấn tượng của cậu, thậm chí người này còn có một số sở thích và tính cách không phù hợp với thân phận của anh.

Đôi khi, thậm chí còn tinh nghịch hơn cả Tiêu Gia Niên trước đây, giống như một đứa trẻ vậy.

Tiêu Gia Niên không ghét, thậm chí còn thấy mới lạ, cảm thấy đáng yêu.

Khiến cậu cảm thấy anh Hoắc không còn xa cách nữa, đây là một người rất sinh động và tươi trẻ.

Đã lâu rồi Tiêu Gia Niên không được vui vẻ như vậy, bởi vì cậu đã nhìn thấy một mặt khác mà người khác không biết của một người, một mặt đáng kinh ngạc.

Tâm trạng tốt này vẫn còn kéo dài đến ngày hôm sau, mặc dù hôm nay là ngày sau hơn hai tháng cậu một lần nữa bước vào khuôn viên trường học xuất hiện trong tầm mắt của người khác, trực diện với sự ác ý của thế giới bên ngoài.

Cậu đeo chiếc cặp màu đen xuống lầu, Hoắc Hàm đã ngồi vào bàn ăn sáng.

So với Tiêu Gia Niên, đương nhiên tâm trạng Hoắc Hàm không tốt như vậy, anh lo lắng đến không chịu được.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Gia Niên, anh vẫn giấu rất kỹ cảm xúc của mình, sợ mình sẽ tạo áp lực cho Kiêu Kiêu.

"Đến đây Kiêu Kiêu, ăn sáng trước đi."

Tiêu Gia Niên cười với anh, ngồi đối diện anh.

"Sáng nay có tiết không?" Hoắc Hàm dùng dao nhỏ phết một lớp mứt xoài mỏng lên bánh mì nướng, sau đó đưa cho Tiêu Gia Niên.

Tiêu Gia Niên thản nhiên nhận lấy: "Có ạ, sinh viên y học phải học nhiều lắm, ít thời gian rảnh, hơn nữa dạo trước đã bỏ lỡ không ít tiết, phải tranh thủ thời gian thôi."

Hoắc Hàm nhìn thấy vết mứt vô tình dính trên môi cậu, tay cầm khăn giấy có chút rung động, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đẩy hộp khăn giấy về phía Tiêu Gia Niên, ra hiệu cho cậu mau lau khóe môi.

"Thật sự không cần tôi đưa em đi sao?"

Tiêu Gia Niên nhìn vào ánh mắt Hoắc Hàm, có chút buồn cười, đến nữa rồi, ánh mắt trông mong này.

"Cảm ơn ngài, không cần đâu, tôi tự đi được."

Cho đến khi Tiêu Gia Niên ăn xong, xách cặp chuẩn bị ra ngoài, Hoắc Hàm vẫn đi theo sau Tiêu Gia Niên.

"Đã mang đủ đồ chưa?"

"Trời lạnh rồi, hay lên thay một chiếc áo khoác dày hơn?"

"Đến trường thì nhắn tin cho tôi."

"Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi." Dừng lại một chút: "Không có chuyện gì cũng phải gọi!"

Tiêu Gia Niên khẽ kéo tay áo Hoắc Hàm: "Biết rồi biết rồi, đi đây." Cậu chào tạm biệt, sau đó chạy một mạch ra khỏi cửa, khi sắp đến cổng, cậu quay đầu nhìn Hoắc Hàm vẫn đứng ở cửa nhà nhìn mình, vẫy tay: "Tiên sinh, tối gặp."

Hoắc Hàm nhìn cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, đôi mày nhíu chặt giãn ra đôi chút, cũng vẫy tay cười nói: "Tối gặp."

Nhìn bóng lưng Tiêu Gia Niên rời đi, tâm trạng lo lắng của Hoắc Hàm khó mà dịu đi, anh giống như nhìn đứa trẻ mới lớn phải đến trường mẫu giáo vậy.

Đối với đứa trẻ, việc xa cách cha mẹ sẽ khiến chúng cảm thấy bất an và buồn bã.

Nhưng cảm xúc này là hai chiều, cha mẹ cũng quen với việc có con bên cạnh, nhìn con xa cách mình để tự bước vào một môi trường mới, cảm xúc đau lòng đó cũng khó mà dịu đi.

Nhưng lý trí mách bảo anh, đây là một bước không thể tránh khỏi, anh không thể ngăn cản bước chân trưởng thành của Kiêu Kiêu.

Hoắc Hàm thở dài, kéo cà vạt ở cổ áo, để mình thở thoải mái hơn.

Anh cũng phải đến công ty rồi, phải làm vài chuyện khác để phân tán sự chú ý.