Chương 20: Tụ tập

Ý nghĩa quan trọng nhất của anh trong thế giới này là Kiêu Kiêu.

Nghe vậy, Tiêu Gia Niên sửng sốt, chỉ trong nháy mắt, cậu cảm thấy trái tim mình đập thật mạnh, mọi tiết tấu tiếp theo đều bị quấy rầy.

“Sao… Sao lại có thể bá đạo như vậy chứ?”

Tiêu Gia Niên bật cười, bình ổn lại nhịp tim của mình, nghĩ thầm, nếu bị ai khác nghe thấy lời này sẽ bị mắng chết.

Tiêu Gia Niên suy nghĩ một chút, luôn phải gặp người trong vòng, không thể lúc nào cũng kiêng dè tránh mặt.

“Được, chúng ta đi thôi.”

Lúc Hoắc Hàm dẫn Tiêu Gia Niên đến nơi, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương đã đến, không có những người khác.

Lâu Hướng Thần nhìn thấy Hoắc Hàm thì bước lên chạm vai anh một cái: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng nhìn thấy .”

Hoắc Hàm mỉm cười, sau đó ôm một cái với Bùi Khương.

Chào hỏi xong, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương mới nhìn về phía Tiêu Gia Niên đứng bên cạnh Hoắc Hàm.

Bàn tay ấm áp của Hoắc Hàm để lên vai Tiêu Gia Niên, giới thiệu với cậu: “Đây là bạn thuở nhỏ của tôi, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương.” Sau đó lại nhìn về phía Lâu Hướng Thần và Bùi Khương, mỉm cười ôm lấy Tiêu Gia Niên: “Đây là đứa trẻ tôi dẫn về nhà, Tiêu Gia Niên.”

Bùi Khương cười nói: “Chào cậu.”

Lâu Hướng Thần cởi mở hơn nhiều: “Nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng gặp mặt, tôi và A Khương lớn hơn cậu 10 tuổi, nếu không ngại thì gọi chúng tôi là anh đi.”

Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn cười nói: “Anh Bùi, anh Khương.”

Lâu Hướng Thần thầm “chậc chậc chậc” mấy cái, cậu nhóc này trông thật đẹp, lúc mỉm cười con ngươi cong lên, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.

Mấy người ngồi xuống, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương đã gọi sẵn đồ ăn, Hoắc Hàm nhìn thực đơn, lại gọi thêm vài món.

Bùi Khương nói với Tiêu Gia Niên: “Gia Niên, thích ăn gì cứ gọi.”

Tiêu Gia Niên lắc đầu: “Không sao, vừa rồi Hoắc tiên sinh đã gọi mấy món tôi thích ăn rồi.”

Nghe xong Lâu Hướng Thần nhướng mày, nhìn Hoắc Hàm, người này chỉ bình tĩnh uống trà, dường như đây là một chuyện rất bình thường.

Ba người là bạn tốt nhiều năm, lâu rồi không gặp Hoắc Hàm nên đề tài nói chuyện phiếm rất nhiều.

Gần như từ xa xôi trước kia đến hiện tại, hoặc một vài sự kiện mới mẻ xảy ra gần đây trong thành phố A.

Lâu Hướng Thần rót đầy cốc rượu cho Hoắc Hàm, sau đó thuận tay muốn rót thêm một ly cho Tiêu Gia Niên.

Kết quả bị mu bàn tay của Hoắc Hàm chặn lại: “Cậu ấy không uống.”

Lâu Hướng Thần nhếch miệng cười: “Được rồi, bảo hộ gắt gao thật đó.”

Hoắc Hàm rót nước trái cây cho Tiêu Gia Niên, sau đó nhắc nhở cậu: “Sau này cũng không được uống rượu, nghe rõ chưa?”

“Vâng.”

Sau đó Tiêu Gia Niên trơ mắt nhìn người này thản nhiên rót hết cốc rượu vào mồm.

“Anh Hoắc, cậu còn nhớ rõ cậu út nhà họ Phương không?”

Hoắc Hàm uống không ít rượu, nhưng sức uống của anh rất tốt, không say, nhưng phản ứng vẫn hơi chậm một chút: “Ai?”

“Phương Cẩm đó, không nhớ à?” Bùi Khương nói: “Lúc học đại học, người ta còn theo đuổi cậu đó.”

Tiêu Gia Niên cầm nước trái cây hơi dừng lại, sau đó chậm rãi đặt ly nước lên mặt bàn, nhìn về phía Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm chú ý đến ánh mắt của cậu, nhướng mày nhìn về phía Tiêu Gia Niên, bởi vì vừa uống rượu xong, đôi mắt anh hơi lờ mờ, thiếu vài phần thanh tỉnh lúc nãy.

Một chút phong lưu hiện lên từ đuôi mắt, tiên nhân trong tranh cũng nhiễm chút hơi thở thế tục.

“Trước kia nhiều người thích tôi như vậy, sao tôi có thể nhớ rõ mặt từng người cơ chứ?”

Câu này là câu Hoắc Hàm trả lời Bùi Khương, lại đối mặt nói với Tiêu Gia Niên, giống như đang giải thích với cậu.

Tiêu Gia Niên cảm thấy trái tim có chút khác thường, hơi ngứa.

Nghĩ đến gì đó, Lâu Hướng Thần bật cười: “Chuyện xưa xảy ra trong đó xuất sắc hơn nhiều, lúc đó anh vừa tốt nghiệp đại học đã ra nước ngoài, Phương Cẩm cầu mà không được, đau lòng nên đã làm một chuyện rất thiếu đạo đức, anh đoán xem là gì?”

Hoắc Hàm nói: “Cậu ta xuất gia?”

Hoắc Hàm cảm thấy hơi lười nhác, lại là người mà mình không có hứng thú cho nên giọng nói mang theo vài phần uể oải.

Lâu Hướng Thần: “…… Mạch não của cậu cũng đủ kỳ lạ.”

Tiêu Gia Niên hơi có hứng thú: “Phương Cẩm làm cái gì?”

Bùi Khương không úp úp mở mở, nói thẳng: “Cậu ta tìm một thế thân, thế thân cho anh Hoắc.”

Sau đó mọi người trơ mắt nhìn sắc mặt uể oải, không hứng thú của Hoắc Hàm tươi sống lên, hai mắt sáng rực.

Oa, cậu nói cái này thì tôi không mệt nhọc nữa!

Hoắc Hàm nghĩ thầm trong lòng.

Lâu Hướng Thần: “……”

Bùi Khương: “……”

Bọn họ không biết tại sao đột nhiên Hoắc Hàm lại trở nên kỳ quái.

Nhưng thật ra Tiêu Gia Niên nhớ đến đống tiểu thuyết chồng chất thành núi trong thư phòng của ngài Hoắc, nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu cười trộm.

Hoắc Hàm ngăn cản lời nói của Lâu Hướng Thần: “Để tôi đoán xem, có phải Phương Cẩm tìm một thế thân thay tôi, sau đó thế thân kia thật lòng thích Phương Cẩm, vì vậy cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cậu ta, nhưng Phương Cẩm không làm người, liên tục tổn thương hắn, cuối cùng trái tim của thế thân như tro tàn, chuẩn bị rời đi, có phải hiện tại Phương Cẩm đang trong giai đoạn theo đuổi lại vợ hay không?”

Lâu Hướng Thần không biết nói gì: “Cậu nói sai rồi.” Nói xong, anh ta lại nói: “Nói đúng hơn, quá trình sai rồi.”

Bùi Khương bổ sung: “Nhưng kết quả lại đúng.”

Ba câu nói làm một tiểu thuyết gia thâm niên trà trộn trong các trang web lớn nhỏ mở rộng cửa lòng.

Hoắc Hàm sửng sốt: “Cái gì? Sao tôi lại sai chứ?”