Chương 24: Muốn được gọi là anh

“Gì cơ?” Tiêu Gia Niên ngây người.

Người trên vai tựa như có chút uất ức, buồn rầu oán giận: “Em gọi Lâu Hướng Thần và Bùi Khương là anh, vậy mà lại gọi tôi là Hoắc tiên sinh!”

Tiêu Gia Niên cúi đầu cười, cười đến nỗi một đôi mắt sáng ngời trào ra một lớp nước mắt.

Cập khẽ mở miệng gọi một tiếng: “Anh Hoắc.”

Hoắc Hàm nghe được, không biết là còn không hài lòng ở đâu, lẩm bẩm hai tiếng nhưng chung quy không hề nói gì.

Về đến nhà, Tiêu Gia Niên đỡ Hoắc Hàm lên lầu, để cho anh ngủ thoải mái mà nhẹ tay nhẹ chân tháo cà vạt, cởi giày và áo khoác cho Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm phẩm chất sau khi say rượu rất tốt, toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị Tiêu Gia Niên, bảo anh giơ tay thì giơ, bảo đứng dậy thì đứng dậy.

Chỉnh lý xong hết thảy, vào lúc Tiêu Gia Niên chuẩn bị xoay người rời đi thì cánh tay đột nhiên bị người phía sau giữ chặt.

Tiêu Gia Niên quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Hàm đang mơ mơ màng màng mở to đôi mắt đào hoa tràn ngập hơi nước nhìn chằm chằm cậu, lúc này, một mặt kiều diễm ái muội trong cặp mắt đào hoa kia của anh mới có thể hoàn toàn được phóng thích.

“Làm sao vậy?” Tiêu Gia Niên dịu dàng nhu hỏi anh.

Một tay khác của Hoắc Hàm từ trong ổ chăn duỗi ra, đặt ngón tay cái của chính mình lên trên đốt thứ hai của ngón trỏ, sau đó nhét vào lòng bàn tay Tiêu Gia Niên, lại dùng tay khác nhẹ nhàng nắm Tiêu Gia Niên ngón tay để lòng bàn tay cậu khép lại.

“Tim, tôi, nhận, nhận, lấy!” Giọng nói của anh đứt quãng, hơi mơ hồ, thậm chí mang theo chút ngây thơ không phù hợp với tuổi của anh.

Trong lòng Tiêu Gia Niên nhảy dựng, lúc này mới phát hiện động tác tay kia của Hoắc Hàm là đang so tim, cậu bật cười, cơ thể chậm rãi ngồi xổm xuống gác mặt mình lên trên đầu gối Hoắc Hàm.

“Vì sao lại lấy tim cho tôi?”

Hoắc Hàm rất ngoan, ở trước mặt Tiêu Gia Niên anh không hề có sức phản kháng, hỏi gì đáp đó: “Bởi vì, yêu em!” Nói xong, sợ Tiêu Gia Niên không nghe rõ, anh thậm chí lại lặp lại một lần, “Kiêu Kiêu, tôi rất, yêu em!”

Tiêu Gia Niên cảm thấy nhịp tim của bản thân dừng lại, sau đó nhanh chóng phản công, nhanh chóng nảy lên, xao động bất an thậm chí khiến cậu cảm thấy nó một lòng muốn xuyên qua cổ họng của cậu nhảy ra ngoài.

Cậu ngơ ngác nhìn mặt Hoắc Hàm, nhưng người này lại giống như không biết chính mình nói gì.

Đầu óc Tiêu Gia Niên ầm ầm vang lên, như là chiếc đài cũ kỹ sắp hỏng động cơ điện, điện năng chuyển hóa cho năng lượng cơ giới có hiệu suất cực thấp.

Cả người đều hướng về phía kính nhi để cậu duy trì tỉnh táo, vừa ý nhảy không nghe lời.

“Vì sao yêu tôi?” Tiêu Gia Niên khàn giọng hỏi, có lẽ chính cậu cũng chưa ý thức được hai mắt của mình sáng đến nhường nào.

“Bởi vì, em là, Kiêu Kiêu.” Hoắc Hàm lắp bắp nói.

“Vì sao là Kiêu Kiêu?”

Tiêu Gia Niên như một đứa trẻ cố chấp, giống như mỗi một vấn đề đều không thể hoàn toàn lý giải, hoàn toàn hiểu được, muốn hỏi đến cùng, hết là tiêu này đến lần khác xác nhận đáp án kia để bảo đảm chính mình không nghĩ sai.

“Bởi vì, Kiêu Kiêu, là cục cưng! Là con, của tôi!”

Tiêu Gia Niên: “…”

Cậu không hề lưu tình nhanh chóng rút tay mình lại, không nói gì nhìn cái người trên giường này.

Rất tốt, tim đập chậm lại rồi.

Đâu chỉ là chậm lại, Tiêu Gia Niên suýt nữa ngừng tim đột ngột.

Ngài mất tôi rồi! Ngài thật sự muốn mất đi tôi rồi!

Tiêu Gia Niên nhìn người nằm trên giường đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, oán hận nghĩ.

Dường như vẫn chưa hả giận, cậu thậm chí còn kề sát bên tai của anh, cố ý gọi: “ Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh!” Tiêu Gia Niên ngừng một lát, lại gọi, “Anh Hướng Thần, anh Hướng Thần, anh Bùi Khương, anh Bùi Khương!”

Người đang mộng mị không ngủ yên, giống như nghe được thứ gì đó không muốn nghe, hơi mất kiên nhẫn lại hỏi uất ức hừ một cái.

Tiêu Gia Niên giống như quả bóng bay bị chọc thủng, lập tức nguôi giận xẹp xuống.

Cuối cùng, trong phòng khe khẽ vang lên tiếng than thở như thỏa hiệp: “Anh à.”

Ngày hôm sau, Hoắc Hàm hơi đau đầu tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Anh nằm mơ cả tối, cả tối Tiêu Gia Niên đi khắp nơi gọi người khác là anh, chỉ không gọi anh.

Anh nước mắt đầm đìa không ngừng đuổi theo sau mông Tiêu Gia Niên, còn cầu xin cậu: “Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu, em để ý tôi đi, để ý tôi, gọi tôi là anh đi!”

Sau khi anh tỉnh lại, ngơ ngác nhìn trần nhà quen thuộc nghĩ, đây thực sự là một cơn ác mộng! Đợi lát nữa anh sẽ cấm Kiêu Kiêu gọi người khác là anh.

Thế nhưng hôm qua sau khi về nhà đã xảy ra chuyện gì?

Anh chỉ nhớ Kiêu Kiêu dìu anh về phòng mình, những việc khác không có ấn tượng gì.

Mùi rượu trên người trải qua một đêm lên men, mùi vị đã trở nên hơi khó nói.

Hoắc Hàm đứng dậy, nghĩ phẩm chất sau khi say của anh hình như vẫn ổn, có lẽ không xảy ra chuyện gì lớn, thế là lấy quần áo đi vào phòng tắm, rửa ráy sạch sẽ từ trong ra ngoài mới xuống lầu ăn sáng.

Tiêu Gia Niên đã ngồi bên bàn ăn đợi anh.

Hoắc Hàm ngồi đối diện cậu, dì rót cho anh một cốc sữa bò ấm nóng đặt bên cạnh tay.

Hoắc Hàm uống một ngụm sữa, đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua của mình, lập tức sữa bò cũng trở nên chua không chịu nổi.