Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 12:

Nụ cười trên môi của hắn biến mất ngay lập tức, bộ dáng huyết sắc quay cuồng của hắn khiến nàng sợ hãi tới mức co rụt vai lại.

Người nam nhân này...Hắn đã gϊếŧ bao nhiêu sinh mạng mới tích tụ được nhiều sát khí như vậy? Nó còn đáng sợ hơn cả kỵ sĩ cấp cao mà nàng thấy trước đây.

Thua người không thua trận! Ta chính là ma pháp sư cao quý! Không thể dễ dàng nhận thua! Sau đó ánh mắt của nàng dần trở nên nghiêm túc sắc bén, nàng nhìn hắn chằm chằm không chịu nhượng bộ! Hừ! Ta...Ta cũng từng ở trên chiến trường! Làm sao dễ dàng bị ngươi dọa sợ được!

A...Lá gan không nhỏ, ta thích, nhưng nàng tỏ ra quật cường như vậy chỉ vì bảo vệ "Tình yêu" sao? Hắn rõ ràng cảm nhận được sự thích thú đối với nàng cùng tức giận khi bị cướp đoạt đan xen trong lòng, một lát sau, hắn lại nở nụ cười, nụ cười của hắn lúc này còn tà tứ hơn trước.

"A...Không chịu tới sao? Không sao, ta rất kiên nhẫn với nàng." Nói xong, hắn trực tiếp đứng dậy từ bồn tắm, những giọt nước nhỏ trượt xuống cơ bắp rắn chắc của hắn. Hắn nhấc từng bước chân, tiến về phía nàng.

!!Mắt nàng...Sắp mù rồi!

Lúc này đây, bộ phận kia của hắn hướng thẳng vào mặt nàng biểu đạt sự "Tôn trọng", cảnh tượng này khiến nàng cảm thấy tâm hoảng ý loạn da đầu tê dại.

Nàng hoảng loạn đứng lên, lùi về phía sau, nhưng nàng đã quên mất rằng thể lực của nàng bây giờ đã giảm đi rất nhiều do không có ma lực chống đỡ, nàng lùi lại vài bước rồi lảo đảo vấp ngã do mất cân bằng cơ thể.

"Aa..." Nàng khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã về phía sau, nhưng giây tiếp theo, nàng đã bị ai đó nắm lấy phần eo rồi kéo mạnh vào trong l*иg ngực rắn chắc rộng rãi.

Va vào thân thể cường tráng như vậy khiến nàng có chút đau...Nàng theo bản năng khẽ lẩm bẩm phàn nàn! Sau đó không kiềm chế được mà giãy giụa, bởi vì...Đồ vật nào đó đang đè lên bụng nhỏ của nàng, động tác liên tục chỉ cách một lớp y phục mỏng.

A!

Nàng biết rõ giãy giụa cũng không có tác dụng gì, sẽ chỉ làm nàng càng thêm đáng thương bất lực, nhưng chuyện đang xảy ra không bình thường, nàng không thể kiềm chế bản thân phản kháng trong vô vọng.

Nụ cười trên môi hắn vẫn giữ nguyên, hắn không cản trở cũng không buông nàng ra, cứ như vậy ôm lấy nàng, nhìn nàng vùng vẫy trong vòng tay của hắn, nhưng nàng lại không thể thoát, hắn nhìn đến chiếc áo ngoài ướt sũng của nàng bị cọ xát từng chút một, ôm lấy đường cong thanh tú của nàng. Chiếc áo nàng đang mặc không thể che lấp gì nhiều, mà chỉ khiến đường cong mê người của nàng càng lộ rõ, nàng cố gắng giữ bụng nhỏ của mình các xa đồ vật tà ác nào đó, nhưng một chút khoảng cách cũng không kéo ra được, ngược lại còn làm hắn bị cọ đi cọ lại thật sảng khoái.