Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 2:

Liệt Hỏa thú thường ngày thích phất phơ bờm đỏ điên cuồng giờ phút này cũng hoàn toàn khuất phục, cho dù có mang danh "To gan lớn mật" thì bây giờ nó cũng hành động như một chú mèo con.

Trực giác của loài thú vốn rất nhạy bén, khi đang chạy như điên nó liền cảm nhận được khí tức khủng bố của người phía trên, chỉ cần một hành động sơ ý, nó sẽ mất đi sinh mệnh ngay lập tức, cho dù nó là tọa kỵ của nam nhân này 5 năm. Nó cũng không chút nghi ngờ, khi nam nhân này rơi vào trạng thái bạo ngược như vậy, sẽ không ngần ngại mà gϊếŧ nó.

Đây chính là Tây Thú tướng quân Nhϊếp Dật Phong, giờ phút này hắn đã không thể áp chế được sát khí sôi trào, toàn bộ lý trí của hắn đang cố gắng khắc chế bản thân, lúc này không thể mất khống chế, chỉ cần trở về địa doanh, đến nơi tù doanh được chuẩn bị sẵn cho hắn bùng nổ sát khí gϊếŧ chóc.

Hắn năm nay 29 tuổi, đã thức tỉnh được 15 năm, nhưng vẫn chưa tìm được "Thuốc dân" để ổn định tinh thần, chỉ sợ vài năm nữa, chính hắn sẽ không kiềm chế được mà bộc phát, đặc biệt là...Hắn thức tỉnh chức vị "Cuồng chiến sĩ", những người thức tỉnh Cuồng chiến sĩ đều dễ dàng mất khống chế.

Ba ngày ba đêm chiến đấu ác liệt, số lần hắn sử dụng dị năng đã quá mức cho phép, làm hắn suýt mất kiểm soát trên chiến trường, tuy đã lấy lại được lý trí nhưng du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc vẫn cuồn cuộn trong lòng, không thể bình tĩnh lại được.

Mà giờ phút này, trong trung tâm doanh trại, Nguyễn Diệc Vi ôm lấy y phục tì nữ ném cho nàng, vẻ mặt ngơ ngác như chú chó nhỏ.

Đúng vậy, thân là pháp sư hệ phong tôn quý, người đã được thăng cấp làm pháp sư chính thức ở tuổi 18 có thể nói là tuổi trẻ tài cao, tương lai tươi sáng, lúc này đang rất bối rối.

Sau nhiều lần xác nhận bằng nhiều phương thức khác nhau, nàng không thể không thừa nhận, nơi nàng đang ở không phải thế giới ban đầu của nàng, nói ngắn gọn, nàng đã du hành xuyên thời gian.

Mà càng bi thảm chính là, pháp lực của nàng có thể so sánh với Đại Pháp Sư, dường như đã bị phong ấn, nếu pháp lực trước kia là 100 bây giờ chỉ còn 0.1, hơn nữa nàng còn cảm thấy ma lực đang dần hao hụt, khiến nàng cảm giác nó sẽ sớm biến mất.

Sao lại hố nhau như vậy!

Nguyễn Diệc Vi khóc không ra nước mắt, nàng chỉ đang nghiên cứu viên tinh thạch có hoa văn kỳ quái, tại sao lại bị dịch chuyển đến nơi hoàn toàn xa lạ như vậy? Ma lực mà nàng đã dày công khổ luyện đột nhiên biến mất như không có, nàng đã quen với thân phận cường giả, giờ lại biến thành một kẻ yếu đuối trói gà không chặt, còn bị đưa đến quân doanh làm tì nữ??