Tái Giá

6.75/10 trên tổng số 28 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Uyên Thể loại: bá đạo, ôn nhu, hào hiệp hoàng đế công x nghiêm cẩn đoan chính thế gia công tử thụ, ngụy phụ tử, thụ thầm mến công, cao H CP: Tề Dã x Tạ Lan Nhân Tình trạng: 13 chương Văn án: Đ …
Xem Thêm

Chương 1
Hoạn quan Xuân Hiển ăn nói khép nép đến giục: “Bệ hạ, ngài nên đổi lễ phục.”

Tề Dã tức giận: “Ta thay cái rắm…” Hắn nuốt xuống câu thô tục. Không phải hắn sợ ai, chỉ là hôm nay đại hôn, nếu hắn nói ra câu không hay, nếu có người nghe thấy, sau này lại không tốt.

Làm hoàng đế có cái gì tốt ? Làm hoàng đế ngay cả mắng câu thô tục cũng bị ghi lại vào sử sách, còn bị người khác đàm tiếu, từng người từng người đều nói, lời lẽ nói có sách mách có chứng, nếu hắn không chịu nghe, cái danh bạo quân liền chụp lên đầu hắn – hắn nếu thật là bạo quân, đã sớm đem cái bọn phế vật ồn ào này gϊếŧ sạch!

Đừng tưởng rằng hắn không biết đám văn nhân quái gở kia ở sau lưng nói có bao nhiêu lời khó nghe.

Nói hắn không biết gì, xuất thân mù chữ…Hắn rõ ràng biết chữ! chỉ là hắn không chăm chỉ đọc sách thôi, thỉnh thoảng nhớ quên là chuyện bình thường, xem hắn là trò cười ? Đáng giận!

Xuân Hiển thấy nét mặt hắn đầy giận giữ, càng ngày càng đen, run giọng nói: “Tạ hầu bên trong… Hầu quân Phượng Dư đã được đưa đến tiêu phòng.”

Lão hoạn quan đã trải qua hai triều vua, xưa nay biết điều, vốn không nên phạm sai lầm nói sai, Hầu quân bên trong là quan chức tiền triều, trong hậu cung cũng có thế lực.

Nhưng Tạ Lan Nhân làm quân hầu sáu năm, Xuân Hiển thật sự gọi đã quen.

Quân hầu bên trong tuy chức nhỏ, lại có thể thân cận với vua, quả thật cận thần, không phải con cháu hoàng thân quốc thích vọng tộc thì không ai có thể hơn, đương kim Hoàng đế mở khoa cử, hết thảy các chức quan có bổn phận đều vào cương vị, không có người nào là hư danh, lại vẫn có một vị hầu quân bên trong vẫn làm theo chế độ cũ, tùy ý ra vào trong cung, độc hưởng thánh quyến – đây cũng là người được gọi Tạ tiểu công tử, Tạ Lan Nhân, Tạ quân hầu bên trong.

Năm đó Tề Dã dẫn binh lên Trung Nguyên, chiến hỏa còn chưa cháy qua sông, Giang Nam vọng tộc còn ở trông ngóng, là Lan Lăng Tạ thị dẫn đầu quy hàng, Tạ gia đem tài nữ Tạ Vi vang danh khắp thiên hạ gả cho mãn phu tộc Hồ Man hư hư thực thực, không cùng quý tộc bên ngoài kết hôn.

Mãi đến nay, Tạ thị có khởi sắc, danh tiếng vô lượng, mặc dù sau đó Tạ Vi khó sinh mà chết, nhưng trưởng tử Tạ gia cũng đã có một nữa huyết mạch, hoàng đế niệm tình cũ, đối với đời sau phá lệ khoan dung.

Tạ thị vốn là văn nhân, có truyền thống lâu đời, lúc bấy giờ đỗ trạng nguyên hết mười người thì có ba người là của Tạ gia, trong đó người nổi bật chính là Tạ tiểu công tử.

Tạ Lan Nhân là em trai của Tạ Hậu, chỉ so với đương kim Thái tử lớn hơn ba tuổi. Hắn cùng với hoàng đế lớn lên, thân phận tôn quý, rất được ưu ái, cùng mấy hoàng tử không khác nhau.

Tạ Lan Nhân thuở nhỏ nhanh nhạy sắc bén, là đứa trẻ ngoan, hiểu nhiều biết rộng ứng xử lưu loát, có án văn lưu truyền mà ít người biết đến, dân chúng bàn tán hăng say. Sáu năm trước, Tạ Lan Nhân tuổi vừa mới mười hai, cùng Hoàng đế đánh cược thua, được cử đi tham gia khoa cử, vậy mà đứng đầu, đẫn đến nhiều lời xôn xao, Hoàng đế cười to khen: “Không hổ là con của Tạ Thất Lang!”

Từ đó Tạ Lan Nhân được phong quân hầu, tiếp nhận công việc, không rời cương vị, rất là coi trọng.

Xuân Hiển thấy Hoàng đế vẫn còn nổi nóng, suy nghĩ trái phải một phen, mới lo sợ nói: “Tạ quân hầu đang đợi ngài tới lễ thành thân, đã được hai canh giờ, y còn chưa dùng cơm…”

Tề Dã cau mày nói: “Y ngay cả cơm đều không ăn được ? là đang hờn giận à.”

Xuân Hiển không ngờ Hoàng đế lại hiểu sai, vội vàng giải thích nói: “Không phải hầu quân không ăn, là quy củ tổ tông…Y phải đợi bệ hạ ngài cùng nhau dùng bữa, Hầu quân sáng sớm là làm lễ chúc mừng, đến bây giờ còn chưa xong.”

Tề Dã nghe vậy nổi giận nói: “Cái này là quy củ chó má gì…Cơm đều không cho người ăn, đều giờ gì rồi! Ngươi tranh thủ thời gian đưa cho y chút bánh quế đi, y bình thường thích ăn như thế. Dạ dày y không tốt, hiện tại chắc là đau rồi.”

Xuân Hiển kêu khổ nói: “Lễ thành hôn vốn là đế hậu cùng tới, Tạ hầu quân là lần đầu hành lễ, làm sao bằng lòng có một mình, Còn phải cần bệ hạ ngài…”

Tề Dã không nhịn được nói: “Được rồi, ta đã biết.”

Nói xong liền phất tay áo ra ngoài, kêu người dẫn ngựa đến, cũng không để ý tùy tùng, phi nhanh rời đi. Từ xưa đến nay nơi nào có Hoàng đế ở trong cung phóng ngựa nhanh như thế ? Nhưng Tề Dã ngàn nhẫn vạn nhẫn, cũng nhịn không được suốt ngày ngồi kiệu, giống như khiên thi thể. Hắn đánh nhau giành thiên hạ, một ngày không cưỡi ngựa toàn thân không thoải mái.

Hôm đó có quan lại vừa mắng: “Còn ra thể thống gì” Một bên kích động đi tới cây cột đυ.ng, Tề Dã nổi trận lôi đình nói: “Hoặc là để cho ta cưỡi ngựa! Hoặc là ta hôm nay cũng học các ngươi đυ.ng cột” Quân thần lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận.

Tề Dã thẳng đến tiêu phòng, trở mình xuống ngựa, đẩy ra cử điện đi vào trong.

Tạ Lan Nhân ngồi ở ngay bàn, lấy tay chống má, vận chuyển ngòi bút như bay phê duyệt tấu chương. Đám đại thần thế mà nói tiếng người, lải nhải viết ra ý kiến, hơn nữa ngày cho đến giờ, nếu không phải Tạ Lan Nhân trước đó giúp Tề Dã xem coi tổng kết, hoàng đế đừng mong ngủ.

Hôm nay Đế hậu có tin vui, nhưng không ngăn cản uy thế ở mọi nơi, trên trời dưới đất đủ loại khen chê, hết thảy như cũ. Chỉ là Tạ Lan Nhân cũng không giống như ngày xưa mặc áo bào tím đeo chuông vàng, mà là mặc áo cưới màu đỏ lựu, dung nhan cũng được tô điểm cẩn thận, chân mày lá liễu, mi tâm có một nút ruồi son, dưới ánh đèn càng thêm thướt tha.

Tề Dã bối rối nghĩ: Trước kia làm sao không cảm thấy…y giống tỷ tỷ của mình ?

Tạ Lan Nhân vốn là ngày thường vô cùng tốt, cùng với tỷ tỷ xinh đẹp của y giống nhau. Mỗi ngày tảo triều, bên trong lúc nào cũng căng thẳng, chỉ khi Tạ Thất Lang đến, như ánh bình minh, chói lọi, trởi thành trung tâm của mọi người.

Khi đó Tạ Lan Nhân còn là một thiếu niên thấp bé, ống tay áo đỏ thắm được kéo lên, lại bị bạch ngọc mang trên người giữ lại, cái eo như liễu mùa xuân đầy sức sống.

Tạ Lan Nhân mặc dù tuổi nhỏ, dung mạo cử chỉ lại cực kì nhã nhặn, y quan phong lưu, ngọc bội bất động. Thần sắc càng thêm nghiêm túc, kỳ thật Tạ Lan Nhân như vậy giống như mấy đời nối tiếp nhau, có nhiều tập tục phóng túng, y liền nổi danh thông minh, nhận hết ngàn vạn sủng ái, càng lúc kiêu căng tự phụ, lại không biết vì sao lại tu tĩnh được tính tình đoan chính nghiêm túc, so với người đồng lứa yên tĩnh trầm ổn hơn, thậm chí được ca ngợi ăn nói thận trọng.

Có khi lúc lên triều, Tề Dã quan sát quần thần bên dưới, gặp thiếu niên Tạ gia ở xung quanh đi cà nhắc, ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn hoàng đế, khiến hắn cảm thấy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, cảm giác giống như Nghiêu Thuấn tái thế, mới có thể có tài tuấn tận lực phụ tá.

Vừa nghĩ đến đây, Tề Dã lại nóng nảy. Tạ gia mẫu thân của y có chủ ý ngu ngốc gì, lão tử trước cưới tỷ tỷ sau tái giá đệ đệ, như thế này cỡ nào hoang da^ʍ mới làm ra lại chuyện thất đức này, tiểu Tạ là ta nhìn mà lớn, ta đối với y chỉ có tình phụ tử trong sáng, con mẹ nó…loạn hết rồi!

Thêm Bình Luận