Chương 59: Không Lỗ

Hắc Phong Lĩnh, tại bên ngoài cửa hang động đã bị đánh sập. Đám đệ tử còn lại của Thượng Thanh Tông còn sống sót đều tập trung tất cả tại đây.

Tất cả mọi người đều khí thế sa sút, tinh thần suy sụp, uể oải không có một tia sức sống nào. Vạn Thanh Sơn tâm tình trầm trọng, hắn có cảm giác, mưa gió sắp ập đến Thượng Thanh Tông.

Hắc Dao Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Hang động đã triệt để bị đánh sụp đổ, mặc dù hắn đã cho đệ tử còn sống sót đi đào qua, nhưng đào mãi cũng không tìm thấy lối vào.

Những người bị nhốt trong đấy, đều nằm sâu trong lòng núi. Xem ra đều lành ít dữ nhiều, Vạn Thanh Sơn liệu cũng không chắc chắn người bên trong có còn sống sót hay không nữa. Lúc trước khi tìm thấy hang động này, cả Thượng Thanh Tông và Hắc Dao Tông cũng phải phí rất nhiều sức lực, bên trong đủ các loại độc vật khác nhau, tổn thất không ít đệ tử.

Không biết đại trưởng lão Thượng Thanh Tông còn sống sót hay không, nếu ngay cả người dẫn đầu không còn sống sót. Đám đệ tử Thượng Thanh Tông trong này không có người dẫn đầu, cũng không an toàn mà rời đi Hắc Phong Lĩnh này.

Huống chi còn có cả Chu Gia gia chủ cũng không thấy xuất hiện, người Chu gia chắc chắn sẽ nhao nhao gây sự. Tương lai của Thượng Thanh Tông, rất khó khăn a.

Một tiếng sột soạt vang lên cách đó không xa, mọi người đều quay đầu về hướng đó nhìn lại. Một số đệ tử yếu ớt thậm chí còn lộ ra nét mặt sợ hãi, thân hình run lẩy bẩy, thần hồn nát thần tính.

Từ trong bụi cây đi ra một bóng người, là Chu Gia gia chủ. Khuôn mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt ẩn ẩn có nét bi thương. Trang phục trên người đã bị hắn thay đổi, xoá đi mọi dấu vết khi gϊếŧ chết Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông. Trang phục hơi có vẻ rách nát, bộ dáng vô cùng chật vật.

" Chu Gia gia chủ, ngài còn sống. Tốt quá. Xin hỏi gia chủ, Đại trưởng lão đâu rồi, lúc đấy hai người có đi cùng nhau."

Giữa lúc mọi người còn đang hoang mang khi nhìn thấy Chu Gia gia chủ, Trưởng lão nội môn Thượng Thanh Tông ngay lập tức chạy đến bắt lấy tay hắn, khuôn mặt lộ vẻ kích động cùng chờ mong, vội vội vàng vàng nói ra.

Sau khi ra ngoài, hắn liền lập tức tìm cách phá giải độc dược. Vì lần trước đã có sự chuẩn bị, nên người Thượng Thanh Tông ở đây đều chuẩn bị rất nhiều thuốc giải độc khác nhau.

Chỉ sau một thời gian nghỉ ngơi, lại thêm hắn mới chỉ bị trúng độc, đã hoàn toàn chữa trị độc tố trong cơ thể. Chỉ là có chút thời gian bị suy yếu, do chưa trị tận gốc hoàn toàn, nhưng vận dụng được tám thành thực lực vẫn không thành vấn đề. Cả Chu Y được hắn đem ra cũng đã chữa trị được, Chu Y đã tỉnh lại, khuôn mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, thực lực nàng không đủ để có thể vận động nhiều như trưởng lão nội môn Thượng Thanh Tông.

Nghe được câu nói của trưởng lão nội môn Thượng Thanh Tông, cả Vạn Thanh Sơn cùng đám đệ tử đều mắt sáng lên nhìn Chu Gia gia chủ, trong đôi mắt có hi vọng, trong lòng đều hồi hộp không biết Chu Gia gia chủ sẽ mang đến tin tốt, hay tin xấu.

" Ta và Đại trưởng lão cùng đi truy bắt tên tặc tử đó, thật không ngờ tên tặc tử đó lại biết cách điều khiển yêu thú, chúng tập trung vây đánh chúng ta. Đại trưởng lão không để ý thương thế đánh nhau với tặc tử, bị hắn đánh lén trọng thương, sau đó bị đám yêu thú gϊếŧ chết, thi thể không toàn thây a."

Chu Gia gia chủ trầm giọng bi đát nói ra, càng nói càng cao giọng, đẩy hết mọi tội lỗi lên người Cao Lãng.

Đám người sắc mặt hoá thành xám trắng, niềm hi vọng cuối cùng cũng bị lời nói của Chu Gia gia chủ dập tắt. Có kẻ thậm chí không chịu được mà ôm mặt khóc lóc thảm thương.

" Đại trưởng lão a ~."

Trưởng lão nội môn Thượng Thanh Tông gào khóc, ôm lấy cánh tay Gia Chủ chu gia mà run rẩy không đứng vững.

" Xin bớt nén bi thương, ta mặc dù rất muốn đưa thi thể đại trưởng lão về, thế nhưng số lượng yêu thú quá đông, cũng không thể không chạy trốn."

Chu Gia gia chủ nhẹ giọng an ủi, lời nói tha thiết, cánh tay đỡ lấy tên trưởng lão nội môn Thượng Thanh Tông, chỉ là sâu trong ánh mắt, có một vệt chán ghét loé qua rồi biến mất.

Vạn Thanh Sơn cũng bị khϊếp sợ vì tin tức Chu Gia gia chủ đem về, sau đó cố gắng bảo trì bình tĩnh, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay của hắn, in sâu vào lòng bàn tay.

Trong đôi mắt nhìn về phía Chu Gia gia chủ có sự nghi ngờ. Hắn cảm giác, Chu Gia gia chủ không nói thật hoàn toàn. Trong lòng thầm suy đoán, có phải hay không Chu Gia gia chủ lâm trận bỏ trốn, để Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông bị tặc nhân vây gϊếŧ.

Nhưng dù suy đoán như thế nào. Hắn cũng không nghĩ đến sự thật, Đại trưởng lão Thượng Thanh Tông bị Chu Gia gia chủ gϊếŧ chết. Vì từ trước đến giờ, mối quan hệ giữa Thượng Thanh Tông và Chu gia luôn rất tốt.

Mất một thời gian trấn an mọi người, đợi đến khi sắc trời sáng hẳn, tất cả mọi người sắp xếp đồ đạc, khởi hành về Bình Dao Thành. Còn vấn đề hang động, sẽ cho gọi người tập trung đến giải cứu người bên trong, dù sống hay chết, cũng phải tìm được thi thể về an táng.

Bình Dao Thành ngày hôm nay vô cùng không yên ổn. Đoàn người đi về đã khiến cho toàn bộ người dân trong Bình Dao Thành đều chấn động. Thượng Thanh Tông lần này không chỉ là tổn thất, mà còn ảnh hưởng đến căn cơ, mất đi hai vị Linh Đan Cảnh, đệ tử thì tử thương vô số, đã đủ dao động địa vị của Thượng Thanh Tông trong Binh Dao Thành.

Tông chủ Thượng Thanh Tông tức giận, phái ra toàn bộ nhân lực, vật lực, thậm chí xuất tiền gọi thêm người đi vào Hắc Phong Lĩnh tìm thi thể. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Số lượng người đông đảo, cũng khiến đám yêu thú vòng ngoài phải rúc vào sâu bên trong. Vài ngày sau, mọi người đều tìm thấy thi thể của người Thượng Thanh Tông trong hang động. Tất cả đều chết hết, không còn một ai sống sót cả. Thượng Thanh Tông cũng vì thế mà tổ chức một buổi lễ tế bái vong linh các đệ tử.

Sau lần đó, đệ tử của Hắc Dao Tông cũng nhân cơ hội, tìm mọi cách gây xích mích với Thượng Thanh Tông. Trận đánh lớn, trận đánh nhỏ liên tiếp diễn ra, khiến người trong Binh Dao Thanh thần hồn nát thần tính.

Chu Gia gia chủ sau khi trở về, lập tức đóng cửa Chu Gia, xông cho phép người Chu Gia gia tộc đi ra bên ngoài, nếu không gia pháp trừng trị.

Trong một khoảng sân rộng rãi của Chu Gia, Chu Gia gia chủ đang ngồi uống trà, bên cạnh là bộ bàn ghế đá đặt ngoài sân, trước mặt hắn là thi thể của Trưởng lão Chu gia, bị chết trong hang động được người tìm thấy đem về.

" Tổn thất một vị Linh Hải Cảnh, nhưng lại được cả một Thượng Thanh Tông."

Bình tĩnh nhìn thi thể, Chu Gia gia chủ nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng cảm khái nói ra.

" Không lỗ..."

Sau đó hắn đứng dậy, đối với người canh gác bên ngoài quát lớn:" Người đâu, đưa thi thể của nhị trưởng lão đem đi an táng."

Bình tĩnh nhìn thuộc hạ đem thi thể đưa đi, ngước mắt nhìn lên bầu trời Bình Dao Thành. Đôi mắt Chu Gia gia chủ loé lên một luồng tinh quang.

" Bình Dao Thành, chỉ cần có Chu Gia một nhà độc đại. Là đủ rồi."

......

Cao Lãng sau một đêm chợp mắt trên cành cây, hắn tỉnh. Cũng bất chấp nội thương trong người, trong sáng sớm đi ra bên ngoài Hắc Phong Lĩnh.

Sau khi ra Hắc Phong Lĩnh, tiếp tục một đường về phía tây, Cao Lãng lập tức đi vào toà thành gần nhất ở đó, Minh Châu Thành.

Hiện tại Cao Lãng đang ở một nhà Y quán trong thành. Nội thương đã bị hắn chữa trị không sai biệt lắm, để chắc ăn hơn, hắn đi vào Y quán nổi tiếng trong thành chữa trị triệt để, đề phòng lưu lại tai hoạ ngầm. Việc của chuyên gia vẫn là để chuyên gia lo, liên quan đến tương lai của mình, Cao Lãng vẫn phải đảm bảo an toàn.

Chữa trị cho Cao Lãng là một lão già, mọi người trong thành đều gọi là Viên lão. Thực lực Linh Khiếu Cảnh thất trọng, trước từng làm học đồ của luyện dược sư, sau về thành mở Y Quán, nhận học đồ, chuyên chữa trị cho các Công hội, người dân trong thành.

Mặc dù không có thiên phú luyện đan, nhưng hơn 60 tuổi như Viên lão, kiến thức uyên bác, biết rất nhiều dược lý, ngoại thương, nội thương đều chữa trị tốt. Chuyên nghiệp hơn cả mấy tên luyện đan sư trẻ tuổi.

Viên lão, là đi theo con đường Luyện dược sư, một nhánh khác của Luyện Đan sư, chẳng qua con đường luyện đan, vẫn thịnh hành hơn cả.

" Thương thế đã khỏi hẳn, cơ thể ngươi hồi phục rất tốt. Tí nữa ta sẽ kê vài dược liệu, giúp tăng cường tốc độ hồi phục cơ thể, tăng cường sức khỏe."

Viên lão sau khi kiểm tra thân thể Cao Lãng, mỉm cười nhẹ giọng nói ra.

" Đa tạ Viên lão."

Cao Lãng mỉm cười đáp lại, lời nói của Viên lão cũng khiến cho Cao Lãng an tâm tiếp tục đi tu luyện.

" Đây vốn là việc của ta. Thiếu niên, ta thấy cậu rất lạ mặt, có phải lần đầu đến Minh Châu Thành?"

" Viên lão đoán đúng, ta hôm nay vừa mới đến."

Hai người một già một trẻ, tiếp tục ngồi trò chuyện với nhau. Được một khoảng thời gian, Viên lão đi ra ngoài, tiếp tục trị liệu cho người khác nữa. Công việc của hắn, có rất nhiều.

Cao Lãng vừa ngồi nhìn Viên lão trị liệu, lại vừa nhìn những người bệnh xung quanh. Đều là những người trong Minh Châu thành, có già, có trẻ.

Tất nhiên, những người Viên lão chữa trị, đều là người tu luyện. Còn người bình thường, thì đệ tử của Viên lão đều sẽ lo được.

Cao Lãng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ không khí yên bình này. Từ lúc ra bên ngoài, hắn bắt đầu trải qua rất nhiều việc, tâm trí luôn bảo trì vẻ cảnh giác. Nhất là sự việc tối hôm qua, vì vậy hắn rất hưởng thụ không khí yên bình hiện tại.

Thế nhưng không khí yên bình lại chẳng được bao lâu, Cao Lãng khẽ cau mày, hai phòng mắt nhìn về phía ngoài cửa phòng.

" Không được… Không được, các ngươi không thể đi vào."

" Ai da."