Chương 28: Động Thiên Phúc Địa Dị Tượng

Thông Thiên đại lục rơi vào khoảng thời gian yên bình, ngoại trừ một chút tranh đấu, người chết trong cấm khu ra, hoàn toàn không xuất hiện sự kiện lớn nào.

Có chăng việc nhỏ.

Chỉ là.

Thiên Kiếm tông đệ tử cậy thế nhà mình có thánh nhân, khinh thường đối với các phương thế lực đệ tử, bọn họ ra ngoài lịch luyện vẫn luôn kiêu ngạo hống hách, nhất thời danh tiếng tông môn giảm sút vô cùng.

Mà một bên khác.

Trường Sinh môn chiêu thu đệ tử, địa bàn ngay sát Đại Viêm vương triều, hấp dẫn Đại Viêm cường giả chú ý, bọn họ mấy lần phái người thám thính, thẳng đến khi không nhận ra nguy hại, liền bỏ mặc cho qua.

Tam đại thế lực còn lại, Vô Cực tông, bởi vì bị Thiên Kiếm tông chèn ép, địa bàn mất một mảng lớn, cao tầng không cam lòng liền dựa vào Tần Kiếm Thăng phương pháp thành thánh, xâm nhập Táng Tiên cấm khu.

Bọn họ xác thực tìm được thánh nhân mộ địa, nhưng mà chưa có lấy được thánh nhân tinh hoa, liền bị chuẩn thánh cốt linh chiến sĩ đánh cho tan tác, tông chủ Yến Vô Khuyết cùng mấy vị trưởng lão may mắn sống sót, thần sắc hoảng sợ gấp rút quay về tông môn, dựa theo thương thế ước chừng không có mấy năm dưỡng thương, e rằng khó khôi phục đỉnh phong.

Thông Thiên đại lục, tam đại thế lực lẫn nhau kìm kẹp, tạm thời chưa xảy ra biến sự.

Nhưng mà.

Bỗng nhiên một ngày, vị trí ước chừng gần với Đại Viêm vương triều ngàn dặm, tiếp giáp gần kề Mênh Mông vương triều, thuộc Huyền Thiên đại lục bên cạnh.

Bầu trời xuất hiện vòng xoáy khí lưu, thiên địa linh khí bốn phương tám hướng đột ngột tụ lại, cảnh tượng này nhất thời hấp dẫn đông đảo võ giả.

Nguyên bản chỉ có vòng xoáy khí lưu, theo thời gian trôi đi, không gian bắt đầu vặn vẹo, hư hư thực thực hiện ra một tòa đại môn phía sau, mang theo vô số đạo thánh uy tràn ra bên ngoài, nhìn một màn khắp nơi trên dưới thế lực sôi trào, bọn họ biết rằng, Mặc Lão động thiên phúc địa sắp mở ra.

Mười năm một lần chu kì, hôm nay vừa vặn tới ngày.

Thiên Kiếm tông địa phận.

Quảng trường khu vực nội môn, hầu hết đệ tử đều đến đông đủ, bọn họ quây kín thành vòng, ánh mắt chăm chú về phía trung tâm, nơi đó chờ sẵn mười người.

Một chính là Lục Kiếm Sinh, người khác là Lăng Thanh Trúc, còn như tám vị còn lại, đều thuộc đệ tử chân truyền bài danh mười vị trí đầu.



Chờ đợi không có lâu lắm, từ tông chủ phong phát ra một đạo thánh uy cuồn cuộn xuyên thẳng lên trời, mọi người nheo mắt nhìn, chỉ thấy long chu toàn thân nhuộm đỏ, ù ù giữa hư không bay tới, xung quanh khí lưu ầm ầm lưu chuyển, trên đỉnh Thiên Kiếm tông cờ xí tung bay phần phật.

Đứng tại mũi thuyền, Tần Kiếm Thăng nhìn xuống quảng trường, hắn lạnh giọng, thanh âm như muốn rung chuyển ngọn núi:

"Lên đi."

Tức khắc mười đạo thân ảnh lăng không bay lên, bọn họ nhìn thấy nam tử lập tức cung kính.

"Hôm nay các ngươi phải làm rạng ranh mặt mũi tông môn, nhớ kĩ thua ai thì thua, tuyệt đối không thua đám người Vô Cực tông."

"Đệ tử nhớ rõ."

Mười tên đồng thanh đáp.

Sau đó Tần Kiếm Thăng liền không quản, hắn đi vào trong thuyền bế quan, bên ngoài chỉ còn mấy tên đệ tử cùng vài vị chấp sự trưởng lão.

Long Chu lấy tốc độ kinh khủng, thẳng hướng Đại Viêm vương triều mà đi.

Phút chốc, đám người ồ lên.

Xa xa, Đại Viêm vương triều đế đô, nhân khí tụ lại trên đỉnh, hình thành chân long hư ảnh cuồn cuộn bay lượn.

Long chu vừa tiếp cận khu vực, lập tức có mấy chục đạo ánh mắt quét tới, nhận ra Thiên Kiếm tông cờ xí liền vội vàng thu về, mặc cho thuyền tiếp tục tiến.

Thẳng đến khi bên dưới đã là Đại Viêm hoàng thành thuyền mới chậm rãi hạ xuống.

"Thiên Kiếm tông ngày càng bá đạo."

Đám người than nhẹ.

Đứng đầu Đại Viêm vương triều, Đại Viêm chi chủ tên là Tần Chính, người này dẫn đầu một nhóm lớn đại quan, đứng thành hàng chờ đợi người trong thuyền đi ra.

Chỉ thấy Tần Kiếm Thăng không nhanh không chậm xuất hiện, hắn che dấu lượng lớn khí tức, nhưng mà như cố ý đệ lộ thánh uy ẩn hiện, dẫn theo đông đảo Thiên Kiếm tông chúng nhân, mặt đối mặt Tần Chính đám người.



Thiên Kiếm tông chi chủ cùng Đại Viêm chi chủ, tuy rằng cùng họ khiến cho mọi người suy đoán, nhưng mà thực chất chưa từng liên quan tới nhau, cùng một chữ Tần chỉ là trùng hợp.

Tần Kiếm Thăng cười nhạt một tiếng:

"Tần Chính huynh đích thân ra tiếp đãi, khiến ta có cảm giác thụ sủng nhược kính."

Tại Thông Thiên đại lục, trực tiếp gọi thẳng Đại Viêm chi chủ danh tự, có lẽ ngoài hai tông chi chủ ra, hoàn toàn không có một ai dám.

Mà Tần Chính coi như điều hiển nhiên, mặt mang ý cười:

"Được gặp Tần tông chủ đích thân từ xa đi tới, là vinh hạnh của quả nhân, bực này phong thái hoàn toàn xưa nay hiếm gặp."

Hai người trao đổi hồi lâu, ý tứ một mặt xã giao, bầu không khí vui vẻ vô cùng.

Tiếp đó đồng dạng trên trời phủ bóng đen, một đầu xích chu xuyên qua bạch vân đáp thẳng xuống, khí thế bá đạo không thua kém ai.

Đứng trên mũi thuyền, lão giả râu tóc bạc phơ sắc mặt hồng thuận, hắn điểm một bước liền đáp trên mặt đất, đệ tử theo sau khí thế cuồn cuộn.

Lão giả hai mắt nhắm chặt, mở miệng cười nói:

"Tông chủ chúng ta vốn là dẫn đội lần này, nhưng mà lúc xuất phát tự thân rơi vào đốn ngộ, bất đắc dĩ lưu lại bế quan, cho nên lần vào bí cảnh này do lão hủ đảm nhiệm, vẫn mong bệ hạ không để trong lòng."

"Yến tông chủ xuất hiện đốn ngộ, việc này trọng đại không thể xem thường, quả nhân hiểu được, như vậy Vô Cực tông người đều đã đến."

Tần Chính một mặt ồ lên, trong lòng chỉ có cười lạnh, cùng một thế hệ người ta đều đã thánh nhân, còn mình chỉ có chuẩn thánh, vừa mới hôm trước bị chấn chỉnh một đốn, hôm nay dám xuất mặt mới là chuyện lạ.

Ba nhà thế lực đều đã đầy đủ, Tần Chính cùng đông đảo đại quan nhanh chóng đi vào đại điện, bên trong thịnh yến bày ra vô số kể, sơn hào hải vị, các loại thần dược ngày thường khó gặp, hôm nay đâu đâu cũng nhìn thấy.

Mà.

Vô Cực tông nhân vừa trông một màn, không đợi mọi người ngồi xuống liền lao vào ăn uống, tràng cảnh khiến lão giả có phần xấu hổ, may mắn Tần Chính chỉ cười nhẹ, coi như chuyện nhỏ không cần bận tâm.

Đối nghịch, Thiên Kiếm tông nhân từ tốn, biết trên dưới lễ nghi, rất thuận mắt mọi người.