Chương 4: Vạn Cổ Tới Nay, Ngươi Là Người Đầu Tiên

"Vạn Tiên sơn mạch, Táng Tiên, Táng Tiên cấm khu..."

Tần Hạo thông minh, nháy mắt biết được tám chín phần mười, nếu hắn suy đoán không sai, nơi này vốn không phải cái gì Vạn Tiên sơn mạch, chân chính lại là Táng Tiên cấm khu.

Hẳn thánh nhân đại chiến, dư ba năng lượng phá nát cấm khu phong bế không gian, khiến cho tòa cấm khu cứ như vậy, đột nhiên xuất hiện giữa Vạn Tiên sơn mạch.

"Cấm khu nguy hiểm rình rập, mạng nhỏ khó bảo toàn, tuy rằng chưa thu được thánh nhân dư ba uy áp, nhưng mà tài nguyên này đủ cho thực lực ta bành trướng mảng lớn, là lúc rời."

Tần Hạo nhìn túi trữ vật đầy ắp thiên tài dị bảo, sắc mặt thoáng nhu hòa, hắn liếc nhìn trung liên nam tử, cánh tay hơi ra dấu, cả hai phối hợp thuận thế hướng lôi ra mà đi, bên kia Lục Kiếm Sinh vừa vặn đầy đủ, hắn cũng muốn rời.

Ngay tại đám người cách lối ra vài bước chân, một cỗ khí thế xa lạ, từ đâu xuất hiện phong bế không gian, thân thể vô pháp cử động, tứ chi cứng đơ.

Cùng lúc, giọng nói từ đỉnh núi vọng lại, thiên địa thất sắc, lòng người hoảng hốt.

"Lấy đồ của bổn tọa, lại muốn rời đi dễ như vậy."

Nơi này có chủ nhân.

Tần Hạo nghĩ đến điều đầu tiên, trong lòng liền thầm hô không xong, toàn thân nguyên khí vô pháp thôi động, không cần nhìn, hắn cũng đoán được mấy người kia thảm cảnh, có lẽ phó thác thiên mệnh.

Lục Kiếm Sinh lúc này, đồng dạng kinh hãi, hắn muốn ra dấu cho Phúc lão, phát hiện bản thân không làm được, bao nhiêu năm rèn đúc một khỏa kiếm tâm, giờ phút lung lay giữ dội, sinh tử thời khắc, mạng nhỏ muốn mất.

"Bổn tỏa cũng không phải người hẹp hòi, cho các ngươi mười giây thời gian giải thích, từng tên một."

Bá đạo giọng nói vọng lại, tức khắc Tần Hạo cảm thấy cấm chế biết mất, cơ thể hoạt động theo ý, hắn không dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống làm tư thế bái lạy.

"Vãn bối có mắt như mù, không biết tiên phủ này là của tiền bối, vãn bối lấy thân phận tam hoàng tử của Đại Viêm vương triều, tiền bối sai đâu vãn bối lập tức đánh đó, mong tiền bối đại ân xá."

Trên đỉnh núi, lưng dựa vào ghế dài, Dương Minh hơi chút kinh ngạc, nơi này của hắn đã hấp dẫn tới một vương triều, hơn nữa địa vị không thấp.



Tam hoàng tử Đại Viêm vương triều, Tần Hạo lần giải thích này, tốt nhất một điểm, cũng là hắn chủ ý nói ra, vừa vặn thành công hấp dẫn Dương Minh ý tưởng.

"Đứng ra một bên, tên tiếp theo."

"Đội ơn tiền bối."

Tần Hạo vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn chờ một chỗ, tuy rằng trong lòng sợ hãi phần lớn, có thể hắn có táo bạo ý tưởng, tiền bối thần bí trước mặt, nhìn qua cũng biết khủng bố, nếu như hắn ôm được bắp đùi, há chẳng phải có chỗ dựa.

Có thể khiến hộ đạo giả đi theo Lục Kiếm Sinh ngoan ngoãn như cún, há chẳng phải đối phương thấp nhất, cũng là thánh nhân cấp đổ lên.

Có một vị thánh nhân cấp trở lên chống lưng, Tần Hạo nằm mộng cũng muốn.

Rất nhanh đến phiên Lục Kiếm Sinh, chỉ thấy hắn trầm ngâm vài giây, sau đó cất giọng:

"Vãn bối Lục Kiếm Sinh, đệ tử chân truyền Thiên Kiếm tông, bản thân vô tình mạo phạm chỗ ở tiền bối, chỉ cần ngài bỏ qua, ta nguyện góp chút sức mọn, mặc ngài sai đâu đánh đó."

Trên đỉnh núi, Dương Minh vui sướиɠ trong lòng, lần này hắn phát rồi, Thiên Kiếm tông cùng Đại Viêm vương triều, đều là thân phận cực cao, nếu tận dụng tốt, nhất định đưa danh tiếng Táng Tiên cấm khu bay xa, lúc đó cường giả kéo tới, đều không phải một đống gà chờ hắn thịt.

Cố nén nội tâm kích động, Dương Minh lạnh giọng:

"Ngươi đứng sang một bên, tên tiếp theo."

"Cảm tạ tiền bối lắng nghe."

Lục Kiếm Sinh thở phào, hắn nhìn Phúc lão, bản thân đồng thời chọn một chỗ đứng yên.

Chỉ thấy cấm chế biến mất, Phúc lão nghiêm mặt:

"Tiền bối, lão phu tuy rằng so không được ngài, nhưng Thiên Kiếm tông nội tình trăm vạn năm, chỉ cần ngài thả ta cùng Kiếm Sinh rời đi, thiên địa dị bảo ta sẽ để lại, chuyện ngày hôm nay coi như xong."

"Ngươi đây là uy hϊếp ta."



Từ trên đỉnh núi, giọng nói ẩn ẩn hứng thú.

Phúc lão vội vàng giải thích: "Lão phu không uy hϊếp ngài, nhưng mà chúng ta Thiên Kiếm tông người nếu có chuyện gì, ngài nhất định không yên ổn."

Lời vừa dứt, thiên địa đột ngột thất sắc, khí lưu tán loạn, một cỗ vô hình áp lực phủ xuống mặt đất, đám người chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, mỗi một tấc tế bào đều như chịu tải ngàn cân, đến từ sâu thẳm nội tâm phát sinh không hiểu sợ hãi, não bộ trì trệ vô nghĩ.

Mà, đỉnh núi lần nữa cất giọng nói, mang theo vô tận thần uy, ngạo thị vạn cổ:

"Mấy vạn kỷ nguyên tới nay, duy nhất ngươi dám can đảm nói bổn tọa như thế."

Lòng người chấn động, quanh tai giờ khắc vang vọng câu nói, mấy vạn kỷ nguyên, chí cao đại đế lấy thân chứng đạo, còn chưa thoát khỏi thiên địa xiềng xích, thọ mệnh chỉ có vài chục ức, vị tiền bối trước mặt này, lại còn sống quá mấy kỷ nguyên tới nay.

Thiên địa hưởng ứng, Dương Minh nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt ẩn hiện u quang:

"Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, Táng Tiên cấm địa, đã đi vào, đại đế cũng phải quỳ."

Chết!!!

Phúc lão chỉ thấy, cơ thể trống rỗng, bản thân huyễn ảo, nửa cái chớp mắt biến mất giữa thiên địa, không gian gợn sóng nhè nhẹ, phảng phất chưa hề tồn tại người nào, tên là Phúc lão.

Đứng gần đó, Tần Hạo đã sớm chết lặng, hắn bị thần uy chấn kinh, bá đạo giọng nói xuyên thủng nội tâm, tim đập càng nhanh, hai chân run rẩy đứng không vững.

Lục Kiếm Sinh cố gắng chấn tĩnh, tuy rằng Phúc lão là hộ đạo giả của hắn, cùng hắn vào sinh ra tử nhiều lần, ân tình nặng không đong đếm, có thể đứng trước vị tiền bối, hắn không dám biểu lộ phẫn hận, càng nhiều là hoảng sợ, xen lẫn nghi hoặc càng lớn.

Thông Thiên đại lục, điển tịch ghi chép đầy đủ, đại đệ tuyệt tích trăm vạn năm, cực hạn võ giả chỉ là đại thánh.

Thế nhưng hắn chứng kiến, lại đem điển tịch ghi chép xé nát, nội tâm muốn tin rằng, vị tiền bối này, chính là hàng thật giá thật đại đế, hoặc là càng cao cấp hơn một bậc, chính là tiên tầng thứ.

"Đây có thể là vô thượng cơ duyên, ta không thể bỏ lỡ."