Chương 17: Nó cào ngài bởi vì bị ngài nặn đầu ti nó đau quá

Sao thấy khờ vậy nhỉ.

Vì để tránh cho lão bản ngu ngơ của mình bị cào thêm phát nữa, Trương Minh Học suy xét nói.

“Nhị thiếu gia, có khả năng là.. Ngài bóp cái hạt đó không phải là hạt nước đâu ạ.”

Lý Vân Hạo cảm thấy mình có chút vô tội: “ Không phải chứ. Nếu như không phải như thế, thì nó cũng không thể nào cào tôi mạnh như thế được.”

Hắn cũng không biết là cái hạt kia không phải là mụn nước, hắn có lòng tốt nên mới giúp nó nặn đi.

Trương Minh Học thật sự bó tay rồi, không muốn cùng hắn nói chuyện nữa. Nhưng mà dù sao hắn cũng làm việc cho nhà Lý. Đều lấy được lợi ích của nhà đó, nên phải nhẫn nhịn một chút, chỉ còn cách nhẫn nại tính tình mà nói

“Nếu như tôi không đoán sai, ngài nói cái thứ gọi là “hạt nước” đó, thì khả năng đó là đầu ti của nó. Nó cào ngài bởi vì bị ngài nặn đầu ti nó đau quá, không nhịn xuống được.”

Hắn bóp ngực của nó, rồi lại còn trách nó cào hắn quá đau. Con mèo này không cắn hắn một cái, đã gọi là quá nhân từ rồi.

“A?”

Lý Vân Hạo ngạc nhiên đến nỗi không nói thêm được gì, không nghĩ rằng mình lại ngu ngơ đến như thế này, yên lặng một lúc. Hắn ngồi tại chỗ rồi đóng cửa xe không nói một lời.

Trương Minh Học cũng biết ý mà không tiếp tục nói tiếp chủ đề này nữa, dù sao thiếu gia cũng rất sĩ diện, sự việc thiểu năng như thế, hắn cũng rất mất mặt.

Nếu như hắn tiếp tục nói tiếp, thì càng bị mất mặt hơn nữa. Hắn đóng lại một bên cửa xe khác, tiếp tục ngồi lên hàng ghế trước rồi khởi động xe.

Đợi khi xe chạy được một lúc, Lý Vân Hạo mới lúng túng họ nhẹ một chút, dùng ngón tay gõ gõ ghế.

“Ra đây đi.”

Đường Quả càng hướng vào trong mà trốn, không dám ra ngoài. Trên bụng cô còn đau đó, lực tay của tên hãm kia thật sự rất nặng. Hai ngón tay kia bóp cô suýt nữa đầu ti đó là đứt luôn mất rồi.

Nếu như cô không quyết định nhanh cho hắn ta một phát cào để hắn buông tay ra. Thì hôm nay đầu ti của cô thật sự bị ngón tay của hắn bóp đứt mất.

Mặc dù bây giờ trên bụng cô có mấy thứ kia, nhưng ai biết được nếu một cái bị rơi mất, thì lúc cô biến thành người cũng bị rơi một cái thì sao.

Nghĩ tới việc đó, Đường Quả cảm thấy không thể nhịn được với cái người hung ác như này.

Lý Vân Hạo thấy dưới ghế lộ ra một cái đuôi đầy lông xù, không nhúc nhích, như kiểu không ai biết được vị trí của nó ở đâu vậy. Hắn kiên nhẫn dụ dỗ nói:

“Nghe lời nào, tao xoa giúp mày một lúc có đươc không?”

Đường Quả nói không ra lời mà meo một tiếng. Ngạo kiều không chịu đi ra.

Lý Vân Hạo híp mắt: “ Nếu như không chịu ra, tao ném mày ra ngoài cửa sổ đấy.”

Đường Quả do dự một chút, cuối cũng vẫn là từ dưới ghế chui ra.

Hắn nhìn con mèo này, có chút kinh ngạc rằng nó có thể nghe hiểu được lời nói của hắn. Lúc nhặt được nó thì hắn cũng biết nó có chút hiểu ý người, thật không ngờ nó lại hiểu được cả câu nói của người như thế.

Mặc dù nội tâm của Đường Quả không muốn phản ứng hắn, nhưng lý trí của cô lại nói rằng, nếu hiện tại cô mà không ra thì thật sự sẽ đắc tội hắn.

Vừa rồi cào hắn một cái như thế, hắn không so đo với mình đã là rất tốt rồi.

Lý Vân Hạo nhìn thấy nó đi ra như thế cũng không giận, cười khẽ một tiếng rồi ôm nó để lên chân mình. Ngón tay để trên bụng nó nhẹ nhàng xoa xoa.

“Vừa rồi không chú ý nhìn xem mày là mèo đực hay mèo cái. Vừa rồi tao không nhớ ra được, sau này sẽ không bóp mày nữa. Đừng sợ.”

Đường Quả khẽ meo lên một tiếng, ngón tay của hắn rất ấm áp, trên bụng của cô xoa xoa mấy vòng, một lúc sau bụng của cô lúc đầu còn đau rát, bây giờ đã không còn nữa.