Chương 4

Ta không dám nhìn hắn, mặt đỏ rực, vòng tay ra sau lưng hắn cởi thắt lưng.

Không cẩn thận lại ôm chầm lấy hắn, không ngờ vai hắn rộng, eo lại gầy như vậy...

Khi ta đang định mò mẫm lung tung thì cổ tay ta bị hắn nắm lấy.

Ngước mắt lên, ta mới giật mình nhận ra, Tiêu Diễm không chỉ hơn gấp đôi tuổi của ta mà còn cao hơn ta một cái đầu.

“Đường Nhi cô nương.” Trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hoang mang của ta, giống như bị ta chọc cười, "Không được ôm bụng nam tử khi hắn không mặc quần áo."

Mặt ta càng nóng hơn, bật ra khỏi lòng hắn.

Sau khi đứng tại chỗ một lúc, ta mới thấy áo trong của hắn được buộc bên hông.

Ta vừa vươn tay thì lại bị hắn giữ lại.

"Để lại áσ ɭóŧ đi. Trên giường có một cái tủ thấp, nếu nàng đã sợ, bản hầu sẽ không động vào nàng, nói sẽ giữ lời."

"Nói chuyện cũng vậy." Hắn bước qua ta, trải chăn gối xong xuôi, "Khi nào dám nói chuyện với bản hầu thì hãy nói."

"Ta sợ hầu gia giận, nói "Nếu ngươi câm thì tối nay sẽ rút lưỡi ngươi". thôi." Ta cắn môi, nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa trải chăn của hắn, cuối cùng nói vậy.

Tiêu Diễm nghe vậy thì quay đầu, hai mắt hắn giống như chim ưng, sáng như đuốc.

Hắn bật cười, khi cười có thể nhìn thấy nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt hắn.

Hắn lớn hơn ta, ta nghĩ thế, ngược lại đã thả lỏng hơn.

Nhưng vừa mới thả lỏng tinh thần, ta nhớ tới hắn đã ra lệnh móc mắt người hầu....

Đó là người đi theo ta từ Tam vương phủ, cho dù bị hắn móc mắt cũng sẽ phải trả về vương phủ, thấy hắn có vẻ không để ý chút nào, ta lại lo lắng.

"Đêm khuya rồi, ngủ đi, Đường Nhi."

Đường Nhi là khuê danh của ta, không biết hắn nghe được từ đâu nữa.

Thế là, vào đêm tân hôn, hai bên là tủ thấp, hắn nằm ngủ bên ngoài.

Nằm nghe mưa rơi cả đêm, ta nằm cùng hắn, trằn trọc không ngủ được

Hắn không biết ta đang sợ cái gì.

Ta không chỉ sợ uy nghi của quân hầu nhất phẩm của hắn.

Mà ta còn sợ vì hắn là tâm phúc của Thái tử, sợ hắn phát hiện ra ta là tai mắt của Tam hoàng tử.

“Đường Nhi.” Đêm khuya tối muộn, khi mưa tạnh gió ngừng, hắn bỗng nhiên lên tiếng.

"Hôm nay gấp gáp, sau này mỗi năm vào dịp sinh nhật nàng, bản hầu sẽ sắp xếp chu đáo."

Sống lưng ta cứng đờ, chỉ dám giả vờ ngủ.

Ta cũng thắc mắc, tại sao hắn biết sinh nhật ta?

Tiêu Diễm chỉ vào một nha hoàn lớn hơn ta hai tuổi tên là "Thiện Nhi", bảo nàng hầu hạ ta.

Đúng như tên gọi, nàng có khuôn mặt hiền từ, ta vừa nhìn thoáng qua đã thấy thân thiết, kéo nàng lại gần.