Chương 13

Ứng Hạo lại mặt vô biểu tình mà trực tiếp lật qua mặt bìa.

Lâm Phiêu biểu tình hơi cứng lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn Ứng Hạo, không muốn bỏ qua bất gì biểu tình gì của anh.

Ứng Hạo tùy ý lật đến tờ có bài giới thiệu xe M6 của hãng T, nhìn vài lần, mặt trên giới thiệu anh đọc xong, không có tin tức gì mới. Đầu ngón tay anh buông lỏng, khép lại. Anh đẩy tạp chí ra nói, “Về sau loại này không cần thiết đưa cho tôi xem.”

Lâm Phiêu nhìn ba chữ Ứng Thuận Nghiêu.

Anh cư nhiên không phản ứng?

Lúc này, Đường Tuyển vỗ xe đầu, chống cằm nói: “Ứng Hạo, cậu nói chúng ta tháo chiếc xe này nhìn xem bên trong thế nào có được không?”

Ứng Hạo thấy biểu tình hứng thú kia của Đường Tuyển, nói: “Cậu muốn tháo liền tháo đi.”

Đứng ở một bên Lâm Phiêu sắc mặt biến đổi.

Cô ta lập tức cười nói: “Cần gì phải tháo ra, xe này không phải mới mua hay sao?”

Cô ta bắt lấy cánh tay Ứng Hạo, “Có đúng hay không sao?”

Ứng Hạo cúi đầu nhìn cô ta.

Lâm Phiêu đuôi lông mày mỉm cười, đáy mắt ẩn ẩn mang theo chút câu dẫn, là loại trắng trợn táo bạo mà câu dẫn. Ứng Hạo đôi mắt không có cảm xúc gì, giơ tay tùy ý mà cầm một lọn tóc của cô ta.

Lúc này.

Phía sau truyền đến thanh âm Mạnh Thiển Thiển.



“Chu Ngạn học trưởng.”

Chu Ngạn sửng sốt, ngay sau đó nhìn qua, nhìn thấy Mạnh Thiển Thiển cùng bạn cùng phòng cùng nhau đứng ở bên kia, hứng anh ấy vẫy tay. Chu Ngạn khóe môi cong lên, đi nhanh mà qua, Mạnh Thiển Thiển lập tức cầm túi trong tay đưa cho anh ấy, “Áo khoác em đưa đi tiệm giặt quần áo đã giặt xong, anh nhìn xem.”

“Tiệm giặt quần áo? Tốn kém như vậy? Không cần, em đưa tới chính anh tự tay giặt là được.” Chu Ngạn tiếp nhận cái túi nói.

Mạnh Thiển Thiển hơi mỉm cười.

Thường Tuệ Tuệ ở một bên làm mặt quỷ, “Học trưởng, Thiển Thiển nhà chúng ta ngày thường rất tiết kiệm, chỉ đưa một lần tiệm giặt quần áo...”

“Thường Tuệ Tuệ.” Mạnh Thiển Thiển che miệng cô ấy lại.

Chu Ngạn mỉm cười.

“Học trưởng, chúng ta đi trước.” Mạnh Thiển Thiển kéo Thường Tuệ Tuệ, cùng Chu Ngạn tạm biệt.

Mà cách đó không xa.

Đường Tuyển thấy tình huống này, trợn trắng mắt, vẻ mặt không cam lòng.

Ứng Hạo đầu ngón tay khảy tóc Lâm Phiêu không có ngừng, theo sau thu hồi cánh tay, bỏ lại vào túi quần. Lâm Phiêu nhìn sườn mặt anh, cắn chặt răng.

Anh ánh mắt như thế nào chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị?

Tác giả có lời muốn nói: Thiển Thiển cùng Chu Ngạn học trưởng càng thêm thân mật đâu.

Này chương tiếp tục 100 cái bao lì xì, ngày mai thấy.