Chương 15

Thành tích của anh, cô đọc làu làu.

Thường Tuệ Tuệ a một tiếng nói, “A, ba học trưởng chúng ta quen biết hình như đều là học bá siêu cấp, Đường Tuyển học trưởng tiến vào Hải Thành đã được thầy Nghiêm Hùng dụ dỗ đi làm học trò, chuyên môn nghiên cứu phát minh không người điều khiển, cũng là học bá a.”

Mạnh Thiển Thiển: “A.”

“Cậu thật là mật thám a.” Mạnh Thiển Thiển nghĩ nghĩ, nói.

Thường Tuệ Tuệ vừa nghe, nhảy dựng lên đánh Mạnh Thiển Thiển, Mạnh Thiển Thiển cười nhanh chóng chạy, hai người chạy trốn ở vườn trường, tiếng cười lanh lảnh đại học, làm mọi người đều nhìn lại.

*

Ngày hôm sau, thức ăn cho chó mèo đưa tới trường học, sáng sớm liền có rất nhiều học sinh đi hỗ trợ. Mạnh Thiển Thiển buổi sáng có hai tiết, vừa tan học liền đem sách vở đưa cho Thường Tuệ Tuệ, sau đó liền chạy tới phòng cho mèo.

Cái phòng cho mèo này có chút an tĩnh, Mạnh Thiển Thiển vừa vào cửa liền nhìn thấy Ứng Hạo đứng ở cái bàn xem sổ ghi chép, anh nghe thấy động tĩnh nhấc mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau.



Mạnh Thiển Thiển bước chân hơi ngừng, môi động liền nói: “Học trưởng.”

“Ừ.” Anh một tay cắm ở túi quần, đáp lời.

Mạnh Thiển Thiển hỏi: “Tình huống thức ăn cho mèo thế nào?”

“Rất tốt, bên này có sổ ghi chép, em nhìn xem.” Anh buông quyển ghi chép ra, tránh ra. Mạnh Thiển Thiển trước đã ở trên mạng nhìn một video, nhưng nếu nơi này có người chuyên nghiệp, vậy nhìn xem. Cô đi lên trước, duỗi tay cầm lấy quyển sổ màu lam kia, lập tức mở ra.

Cô hôm nay cột tóc đuôi ngựa thấp, vài sợi tóc buông xuống. Ứng Hạo lui về phía sau một bước, cầm di động đi hướng bên cửa sổ, dựa vào bên kia chơi di động. Mèo trong phòng trừ bỏ ngẫu nhiên kêu vài tiếng, liền an tĩnh. Mạnh Thiển Thiển nhìn nhìn, nghe thấy thanh âm mèo quát nhỏ kia kêu, cô quay đầu liền thấy.

Ứng Hạo chân dài giao điệp ngồi ở trên ghế, đầu ngón tay đang đùa với Tiểu Quất đang ngủ ngon giấc.

Mạnh Thiển Thiển hô: “Học trưởng.”

Ứng Hạo đầu ngón tay hơi dừng.

Mạnh Thiển Thiển thấy Tiểu quất như vậy, hiển nhiên là đè đến miệng vết thương, cô bước nhanh đi lên trước, khom lưng nhẹ nhàng mà điều chỉnh cơ thể Tiểu Quấ, để nó nằm nghiêng, cổ duỗi ra, miễn cho áp đến miệng vết thương. Cô nói thầm một tiếng, “Nó hiện tại cần nghỉ ngơi....”