Chương 17

Lúc này cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó Chu Ngạn đi đến. Ứng Hạo tiếng nói có chút thấp, không kiên nhẫn nói: “Nói nhỏ chút.”

Chu Ngạn cười đang muốn nói chuyện, vừa chuyển đầu nhìn thấy nữ sinh dựa vào trên sô pha, tóc đuôi ngựa thấp của cô rũ ở ngực cùng mèo nhỏ dây dưa ở bên nhau.

Tiếng bước chân Chu Ngạn nháy mắt nhẹ hơn rất nhiều. Anh đem áo khoác cởi ra, thấp giọng hỏi nói: “Em ấy ngủ khi nào?”

Ứng Hạo nhìn áo khoác trong tay anh ấy một cái, thu hồi tầm mắt ngồi trở lại trên ghế, chân dài giao điệp, biểu tình lười nhác, “Không biết, có khả năng mới vừa ngủ đi.”

Chu Ngạn cười cười, đi lên trước, nhẹ nhàng mà đem áo khoác khoác ở trên vai Mạnh Thiển Thiển. Mèo trắng nhỏ trong lòng ngực cô cũng ngủ theo rồi, rất ấm áp cũng rất đáng yêu.

Anh ấy an tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó đi qua chỗ khác làm việc. Ứng Hạo chơi trò chơi ở chế độ tắt tiếng, Chu Ngạn đi tới, lại liếc mắt một cái nhìn dấu cắn hình trăng non trên tay anh.

Chu Ngạn cùng anh ở ký túc xá đã hơn một năm, kỳ thật cũng gần đây mới phát hiện dấu răng này rõ ràng như vậy. Anh ấy cười hỏi: “Cậu có phải rất yêu bạn gái cũ hay không?”

Trong trò chơi, Ứng Hạo thao tác nhân vật tại giữa nguy cơ tứ phía trực tiếp trúng đạn, màn hình đen nhánh. Ứng Hạo nhanh chóng ấn màn hình, một lần nữa thao tác nhân vật, thanh âm tản mạn, “Không có yêu.”

Chu Ngạn cười, anh ấy nói: “Phải không? Tôi không tin.”



Ứng Hạo không có lại phản ứng anh ấy.

Chu Ngạn cười khẽ, cũng không muốn nhìn trộm riêng tư của người khác, cho dù là anh em. Anh ấy xoay người đi đến xem Tiểu Quất nửa ngủ nửa tỉnh, lại đi xem Mạnh Thiển Thiển ngủ đến có chút sâu.

Ứng Hạo nhìn đồng hồ, “Tôi đi ăn cơm trước.”

Chu Ngạn đứng thẳng thân mình, phất tay.

Anh ấy hỏi Ứng Hạo: “Thiển Thiển ăn cơm chưa?”

Ứng Hạo bước chân hơi dừng, một giây sau nói: “Có khả năng là chưa.”

Chu Ngạn gật đầu.

Ứng Hạo tay cắm túi quần xoay người ra cửa. Đi ra ngoài không bao xa, trong phòng liền truyền đến tiếng chuông di động, Mạnh Thiển Thiển bị tiếng chuông cuộc gọi di động đánh thức.