Chương 27

Chu Phương luôn luôn văn tĩnh cũng chấn kinh rồi, ngồi dậy nói: “Lâm Phiêu học tỷ đây là nɠɵạı ŧìиɧ sao?” Cô ấy tiếp nhận di động Thường Tuệ Tuệ click mở video.

Thường Tuệ Tuệ kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: “Nghe nói không phải là nɠɵạı ŧìиɧ, tối hôm qua Lâm Phiêu học tỷ liền ở trong nhóm nói chị ta cùng Ứng Hạo học trưởng là chia tay hoà bình.”

Diệp Lam: “Trong một đêm, thay đổi bất ngờ a.”

Thường Tuệ Tuệ: “Cũng không phải sao, quá ma huyễn. Lục Lễ kia hoa tâm nơi nào so được với Ứng Hạo học trưởng chúng ta, vừa soái thành tích lại tốt, còn so với hắn cao hơn, không hiểu được không hiểu được.”

Mạnh Thiển Thiển khép cửa tủ quần áo lại, kéo ghế dựa ngồi xuống, lật xem sách vở trên bàn, không có biểu tình gì. Chu Ngạn phát WeChat: Buổi chiều tan học anh đi đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm?

Mạnh Thiển Thiển: Được, hôm nay độ ấm giảm xuống, anh mặc nhiều chút.

Chu Ngạn: Em mới nên mặc nhiều chút đó, thỏ con.

Mạnh Thiển Thiển:......

Hải Thành thời tiết càng thêm rét lạnh, tiệc tối Nguyên Đán chúng học sinh chờ mong đã tới. Đêm nay toàn bộ vườn trường biến đổi, Đường Tuyển thiết kế không gian phồn hoa đến cực điểm, đầy trời sao.

Mạnh Thiển Thiển cùng Chu Ngạn đứng ở dưới cây cột, cô ngửa đầu nhìn ánh đèn, mắt hạnh hàm chứa kinh hỉ.

Chu Ngạn nhìn cô xoa xoa tóc cô, “Em hẹn bạn cùng phòng một chút, anh gọi Ứng Hạo cùng Đường Tuyển, hai phòng ký túc xá chúng ta cùng nhau ăn khuya.”



“Anh mời khách, chính thức công khai quan hệ chúng ta một chút.”

Mạnh Thiển Thiển cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ, cô quay đầu nhìn về phía Chu Ngạn, cười gật đầu, “Dạ.”

Chu Ngạn sửa sang lại khăn quàng cổ Mạnh Thiển Thiển, nói: “Bất quá phải chờ Ứng Hạo một chút, cậu ta đêm nay về nhà.”

Mạnh Thiển Thiển: “Dạ.”

*

Số 108 hoa viên Tân Giang

Xe hơi màu đỏ dừng lại, Ứng Hạo chân dài bước ra, đi lên bậc thang, vừa vào cửa, trong phòng bay ra mùi hương đồ ăn, bảo mẫu tiến lên tiếp nhận áo khoác anh.

Anh thuận tay đem chìa khóa xe ném ở trên ngăn tủ, lúc này mới đi hướng nhà ăn.

Trần Phỉ bưng canh ra tới, nhìn thấy anh, hơi hơi mỉm cười, “Tới vừa lúc, canh cũng xong rồi.”

Ứng Hạo nhìn bà, khóe môi nhẹ cong, “Dì Trần vất vả.”

“Người một nhà, khách khí cái gì, dì Lư, đi gọi tiên sinh đi.”