Chương 36

Hiện tại mấy đứa nhỏ ăn cái gì lớn vậy, cao lớn như vậy.

Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại. Mạnh Thiển Thiển từ trên xe xuống dưới, vừa nhấc mắt liền nhìn đến cửa lớn Tam Trung của Liên thành, cô nhấp nhấp môi, đi qua lấy hành lý.

Tài xế đem cốp xe đóng lại.

Mạnh Thiển Thiển nâng rương hành lý lên bậc thang, theo bản năng mà nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Ứng Hạo xách theo túi hành lý màu đen, cũng nhìn bảng hiệu Tam Trung của Liên thành.

Đôi mắt a quét tới.

Mạnh Thiển Thiển thu hồi tầm mắt, kéo hành lý hướng phương hướng nhà mà đi. Đi được vài bước, liền gặp thầy Kiều, ông ấy là chủ nhiệm lớp cao tam của Ứng Hạo, cũng là chủ nhiệm lớp Mạnh Thiển Thiển một năm học lại kia. Thầy Kiều ai một tiếng, ngón tay chỉ, “Ứng Hạo, Mạnh Thiển Thiển....”

Mạnh Thiển Thiển bước chân hơi ngừng.

Mà Ứng Hạo vốn là đi hướng khác bước chân cũng một ngừng.

“Nha, các em tiểu tình lữ sao lại thế này? Cãi nhau sao?” Thầy Kiều đi đến trước mặt Mạnh Thiển Thiển, trên mặt mang theo trêu chọc. Mạnh Thiển Thiển hô hấp hơi ngừng, cô nói: “Thầy giáo, chúng en....”

“Lão Kiều.” Ứng Hạo đi rồi trở về, gọi một tiếng. Thầy Kiều nhìn về phía Ứng Hạo, “Lại cao lên? Thành thục a...”

Ứng Hạo cười một cái.

Thầy Kiều lại nhìn Mạnh Thiển Thiển một cái, nói: “Được như ước nguyện đi?”

Mạnh Thiển Thiển nhấp môi, không rên một tiếng.

Thầy Kiều đột nhiên nhìn về phía Ứng Hạo, Ứng Hạo hơi ngừng, anh nhấc mắt nhìn về phía Mạnh Thiển Thiển, Mạnh Thiển Thiển đột nhiên quay đầu, nói với thầy Kiều: “Thầy giáo, em đi về trước, trong nhà chờ ăn cơm, qua mấy ngày em lại đi thăm thầy.”

Thầy Kiều lúc này mới phản ứng lại, tình huống tựa hồ không đúng lắm, lập tức gật đầu.



*

Mạnh Thiển Thiển kéo hành lý, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi đến ngoài tường bên chỗ Tam trung Liên thành, nơi này nhánh cây bề bộn, cao cao thấp thấp.

Cô đi ở dưới.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một chút hai nghe thấy. “Thiển Thiển...”

Người đàn ông thấp giọng gọi cô một tiếng.

Mạnh Thiển Thiển dừng bước chân lại.

Cô đứng ở lối đi bộ nhìn Ứng Hạo cách đó không xa, tay anh cắm ở túi quần, cao lớn mà tuấn lãng. Mạnh Thiển Thiển giơ tay lau khóe mắt, nói: “Ứng Hạo, kỳ thật tôi trong khoảng thời gian này nghĩ minh bạch, thời điểm cao tam của chúng ta cũng đã kết thúc, tôi biết, tôi cùng anh không phải người cùng đường, anh nỗ lực khắc chế như vậy, nhưng tôi không được, một năm học lại này tôi vô số lần muốn từ bỏ, tôi cảm thấy học không tốt, quá mệt mỏi, tôi không biết mình như thế nào có thể thi đậu, có thể là vận khí tốt đi.”

“Chúng ta thật sự đã kết thúc, là tôi vọng tưởng.” Cô nói xong, rơi nước mắt, nước mắt dường như lau không hết. Ứng Hạo nhìn, nắm tay thật chặt.

Anh đi lên trước, nhìn nữ sinh rơi lệ, nói: “Thực xin lỗi.”

Mạnh Thiển Thiển lắc đầu.

“Anh không cần xin lỗi tôi, chúng ta ai cũng không cần xin lỗi ai, chỉ là chúng ta lúc trước kết thúc quá mơ hồ, chúng ta trước sau đều phải đi về phía trước, về sau…… về sau…… chúng ta coi như là bạn bè đi?”

Ứng Hạo cằm căng chặt, mắt nhìn cô.

Nửa ngày.

Anh nói: “Được.”