Chương 39

“Các em lúc trước ở bên nhau, thầy chính là mở một mắt nhắm một mắt a.” Thầy Kiều nói xong, cười nhìn Ứng Hạo. Ứng Hạo cúi đầu, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Thầy Kiều nói: “Em có thể nói cho thầy, các em lúc ấy vì cái gì chia tay không?”

Ứng Hạo hầu kết lên xuống.

Anh cầm lấy bình rượu, lại đổ một ly, lần này đổ nhiều, tràn đầy mùi hương rượu, anh uống xong thân mình dựa ra phía sau, đầu ngón tay lau khóe môi, nói: “Em không thay đổi được cô ấy, dạy bổ túc cho cô ấy, vô luận như thế nào cũng không tiến bộ, cô ấy học rất mệt, ngủ không được, buổi tối có khi nửa đêm lại gọi điện thoại cho em, khóc lóc nói không muốn học.”

“Em tức giận cô ấy không biết cố gắng, cô ấy ở gia đình như vậy, cô ấy như thế nào không muốn thoát khỏi? Em không rõ... mặt khác, em cũng không có thời gian chờ cô ấy trưởng thành, vì thế liền không giải quyết được gì.”

“Kia em ấy thi đến Hải Thành, các em này không phải có thể.....”

Ứng Hạo khóe môi mím lại, anh cúi người, lại rót một ly cho mình, môi mỏng nhấp chén rượu, “Thầy giáo, nếu một người sống 20 năm, phát hiện sống trong sự dối trá, mà hắn còn không thể hành động thiếu suy nghĩ, thầy cảm thấy hắn nên làm cái gì bây giờ?”

Thầy Kiều sửng sốt.



Đây là cái vấn đề gì?

“Lúc này, tình yêu nhỏ bé không đáng kể, không đáng giá nhắc tới, thậm chí, nó chỉ trở thành gông xiềng.” Ứng Hạo lại uống lên một ly. Thầy Kiều lại có thể từ lời này nghe ra.

Giữa bọn họ, một người nỗ lực muốn nối lại tiền duyên, một người lại muốn vứt bỏ quá khứ muốn đi phía trước.

Thầy Kiều cảm giác được trong nhà Ứng Hạo hẳn là có vấn đề gì. Ông vỗ vỗ bả vai Ứng Hạo, nói: “Thầy nửa đời người làm giáo viên, đạo lý lớn hiểu được một đống, nhưng chỉ có một câu thầy cảm thấy chân thật nhất, quý trọng người trước mắt.”

Ứng Hạo đôi mắt ửng đỏ.

Anh cúi đầu nói: “Thầy nói, cô ấy lúc đó có phải rất vất vả hay không?”

Thầy Kiều: “Này... vất vả, bất quá đối với em ấy cũng tốt, ý nghĩa đi ra ngoài tìm hy vọng mới.”

*